Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngỡ ngàng.
Lâm Kiều Hân cũng để ý thấy bóng người đó.
Nhìn kỹ lại…
Mai Dược?
Mai Dược khách sáo cười nói: “Ông chủ Trương, chị Trương, hai người về rồi”.
Ồ...
Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia bất lực.
Sao lại là cô ấy.
Lâm Kiều Hân cũng trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ.
Làm quá rồi đó…
Trương Minh Vũ cười gượng: “À… cô… đến nhanh thế luôn à…”
Anh vừa nói vừa đi vào văn phòng.
Mai Dược khách sáo cười nói: “Tôi cũng vừa đến”.
Trương Minh Vũ cười nói: “Ừ, mời ngồi”.
Nói rồi anh chỉ vào ghế.
Mai Dược khẽ gật đầu, ngồi xuống sofa bên cửa sổ.
Trương Minh Vũ ngồi đối diện cô ấy.
Lâm Kiều Hân do dự một chốc, cuối cùng vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh Trương Minh Vũ.
Lúc này Trương Minh Vũ lại cảm thấy khó xử.
Sao mà nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái…
Mai Dược khách sáo nói: “Ông chủ Trương, đây là thu nhập trong nửa năm của tôi”.
Nói rồi cô ấy lấy một phần tài liệu ra.
Trương Minh Vũ đọc kỹ phần tài liệu này.
Đọc xong Trương Minh Vũ trợn to mắt.
Thu nhập bình quân tháng… hai mươi hai triệu tệ?
Đây…
Cao thế à?
Dù sao thu nhập tháng của Hồng Thái chỉ…
Vãi...
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ gượng gạo.
Anh thật sự không biết tình hình thu nhập của Hồng Thái.
Mai Dược lo lắng hỏi: “Ông chủ Trương, có vấn đề gì sao?”
À ừ...
Trương Minh Vũ cười gượng: “Không có gì cả, không có vấn đề”.
Anh cũng chỉ ngạc nhiên mà thôi, thu nhập của nhà hàng càng nhiều thì anh càng vui.
Mai Dược cũng thở phào.
Trương Minh Vũ cười nói: “Tôi gọi điện thoại bảo người chuẩn bị hợp đồng”.
Mai Dược gật đầu nói: “Ừ”.
Nói rồi ánh mắt cô ấy cũng bắt đầu lóe lên vẻ mừng rỡ.
Rất phấn khích.
Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra.
Giọng nói êm tai của Lâm Kiều Hân từ tốn vang lên: “Gọi cho ai?”
Trương Minh Vũ đáp lời theo bản năng: “Bảo Trần Thắng Nam chuẩn bị một bản hợp đồng cho tôi”.
Nói rồi anh bắt đầu tìm số điện thoại.
Vừa tìm được, còn chưa kịp nhấn xuống.
Điện thoại… bỗng bị giật lấy.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Lâm Kiều Hân đặt điện thoại lên bàn nói: “Tôi đi”.