Trương Minh Vũ nhanh chóng đứng dậy!
Hai tay đưa ra, nắm chặt cổ tay của hai người bọn họ!
Kéo mạnh!
Bốp!
Tiếng va chạm nặng nề vang lên!
Hai tên to con đập cái ‘bốp’ vào nhau!
Mềm nhũn ngã xuống đất!
Hả?
Khi mọi người thấy vậy, trong mắt họ hiện lên vẻ sững sờ!
Tình…huống gì thế này?
Trong mắt Lâm Diểu tràn đầy hưng phấn.
Lâm Kiều Hân cũng nhìn thật sâu, không hiểu sao cảm thấy... có chút đẹp trai.
Phi!
Mình đang nghĩ gì vậy!
Lâm Kiều Hân lén nhổ nước bọt, khuôn mặt xinh đẹp của cô lại đỏ ửng cả lên.
Đẹp trai chỗ nào chứ...
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ trở lại ghế và lại ngồi xuống.
Vẫn là nụ cười đó.
Cái này……
Trong mắt Trần Thiên An hiện lên một tia kinh ngạc!
Anh ta không ngờ...
Nhưng rồi, cơn giận trong lòng lại bùng cháy!
Địa bàn của anh ta mà còn làm nhục mặt anh ta đến vậy?
Trần Thiên An hét lớn: "Bảo vệ!"
Một câu nói cũng khiến mọi người xung quanh bừng tỉnh.
Đúng, có nhân viên bảo vệ nữa mà!
Chẳng mấy chốc, điệu cười chế nhạo lại xuất hiện trên khóe miệng của họ.
Thằng nhãi, mày không tránh được đâu!
Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia bất đắc dĩ.
Cũng may mà đã hồi phục được kha khá rồi.
Nếu không... đúng là đánh không lại...
Sau đó, anh im lặng chờ đợi.
Đôi mắt của Trần Thiên An tràn đầy dữ dội!
Trừng mắt nhìn anh!
Trong nháy mắt, hai mươi giây trôi qua.
Xung quanh... không có động tĩnh gì.
Hả?
Ai cũng thấy hình như có gì đó không ổn...
Nhìn xung quanh, sao đến bóng của nhân viên bảo vệ cũng không có thế?
Trần Thiên An cũng sửng sốt, lại hét lên: "Bảo vệ! Điếc à!"
Hửm……
Vẫn không có gì!
Tình…huống gì thế này?
Trong mắt mọi người hiện lên vẻ khó hiểu.
Trương Minh Vũ cũng sửng sốt.
Người đâu?
Đột nhiên, thang máy tầng ba từ từ đáp xuống!
Hả?
Mọi người đều ngạc nhiên!
Bảo vệ tới rồi!
Trần Thiên An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt tràn đầy vẻ hung dữ!
Lâm Diểu và Lâm Kiều Hân nhìn nhau, lo lắng.
Đinh!
Rất nhanh, tiếng thang máy vang lên. Mọi con mắt đều đổ dồn vào cửa thang máy!
Đôi nào đôi nấy đầy phấn khích!
Có trò hay để xem rồi!
Rất nhanh, cửa thang máy chậm rãi mở ra.