Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1867

Tuy tận mắt chứng kiến nhưng anh vẫn không ngờ cô lại tiến bộ nhanh như vậy!  

Vẻ kích động lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân khi cô nghe những lời đó.  

Kìm nén nụ cười!  

Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân mới bình tĩnh nói: "Vậy thì được, nấu ăn... cũng không khó lắm”.  

Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng cô rất phấn khởi!  

Cuối cùng... có kết quả!  

Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, vội vàng cầm thìa lên húp một ngụm canh bên cạnh.  

Rất ngon!  

Trương Minh Vũ không biết nên nói gì, chỉ giơ ngón tay cái lên với Lâm Kiều Hân.  

Khóe miệng Lâm Kiều Hân hơi co giật.  

Khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm như cũ.  

Trương Minh Vũ không do dự nữa, anh cầm đũa lên, bắt đầu ăn ngấu nghiến!  

Thấy vậy, Lâm Kiều Hân rất hài lòng.  

Chẳng mấy chốc, bữa ăn đã kết thúc.  

Trương Minh Vũ đặt đũa xuống, dựa vào trên ghế, nhẹ nhàng xoa bụng.  

Rất thoải mái!  

Lâm Kiều Hân trợn mắt giận dữ, tay dọn dẹp bát đũa.  

Trương Minh Vũ cười toe toét, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mặt.  

Ấm áp một cách khó hiểu.  

Giá mà cô ấy cứ mãi như thế này...  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.  

Anh không nghĩ nhiều nữa, Lâm Kiều Hân cũng đã dọn dẹp xong.  

Hai người ngồi trên ghế sô pha.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi hỏi: "Lát nữa tôi đến tập đoàn Thiên Minh nhé?"  

Trương Minh Vũ lắc đầu và nói: "Không cần, cô cứ làm việc ở Sơ Tinh là được, bên ngoài khá nguy hiểm”.  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Lâm Kiều Hân đã ghi nhớ bài học ngày hôm qua.  

Trương Minh Vũ hơi do dự.  

Đám người Thần Ẩn... liệu có tấn công đại viện hay không?  

Thuộc hạ của Vương Hạo... có thể ngăn cản họ chứ?  

Trương Minh Vũ do dự.  

Bây giờ đã không có nơi nào an toàn cho anh.  

Thần Ẩn và nhóm người nhà họ Âu Dương đã ở trong phạm vi Ninh Châu.  

Điều mấu chốt nhất là bây giờ còn có thêm một Âu Dương Tịnh.  

Mặc dù chưa có hành động gì nhưng Trương Minh Vũ vẫn không thể coi thường.  

Suy cho cùng... cô ta cũng là con gái của Âu Dương Thanh Tùng.  

Haizz...  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.  

Quá khó khăn.  

Mối nguy hiểm ở khắp mọi nơi.  

Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, hỏi: "Sao vậy?"  

Trương Minh Vũ gượng cười nói: "Không có gì, cô ở đây đợi tôi, tôi ra ngoài tìm hiểu một số việc”.  

Vẻ nghi ngờ lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Cuối cùng, cô không cũng nói nhiều nữa.  

Trương Minh Vũ không còn do dự, đứng dậy đi ra ngoài biệt thự.  

Trời đã trở lạnh.  

Lúc này là sáng sớm, một cảm giác se lạnh bao trùm.  

Trương Minh Vũ siết chặt quần áo, thấp giọng hét lên: "Long Tam!"  

Chẳng mấy chốc, có tiếng bước chân truyền đến. 
Bình Luận (0)
Comment