Họ càng mạnh, Trương Minh Vũ càng vui.
Lâm Kiều Hân nhìn mọi người, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ bất ngờ.
Đám người này… không phải là vệ sĩ bình thường.
Trương Minh Vũ không do dự, lại sải bước đến gần.
Không lâu sau đã bước đến trước đám người.
Nhưng đám vệ sĩ lại như không nhìn thấy gì, vẫn tiếp tục huấn luyện.
Không một ai nhìn Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.
Ể?
Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Huấn luyện như vậy có tố chất nhỉ?
Dù sao đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân… rất ít người có thể nhẫn nhịn không nhìn vào nó nhỉ?
Trương Minh Vũ lại nhếch môi cười.
Thú vị.
Một lúc sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Hai người làm gì đấy? Không thể đến gần nơi này, tránh xa ra một chút”.
Vô cùng có khí thế.
Hả?
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Nhìn theo nơi phát ra âm thanh, lúc này mới thấy một thanh niên có vóc dáng rắn chắc cao lớn bước đến.
Mặc đồng phục giống những người kia.
Chẳng qua trên vai thanh niên này có thêm một ngôi sao nhỏ.
Trương Minh Vũ cười nói: “Chào anh, anh là người phụ trách của họ nhỉ?”
Thanh niên lạnh lùng nói: “Tôi là đội trưởng, mời hai người rời khỏi đây”.
Mặt anh ta không chút cảm xúc.
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực, cười nói: “Vậy ai là người phụ trách của các anh?”
Thanh niên mặt không đổi sắc nói: “Ở đây chỉ có đội trưởng, không có người phụ trách”.
“Nói lại lần nữa, rời khỏi đây”.
Nói xong trong mắt anh ta hiện lên vẻ lạnh lùng.
Ồ?
Mặt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Còn rất mạnh?
Trương Minh Vũ cười nói: “Tôi có chuyện muốn tìm các anh bàn bạc”.
Thanh niên híp mắt, lộ ra vẻ tức giận.
Đã nói thế rồi mà còn không đi hả?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Không biết tại sao anh lại cảm nhận được cảm giác nguy hiểm.
Anh ta… lợi hại thế sao?
Một giọng nói giễu cợt bỗng vang lên: “Người như vậy còn do dự gì nữa, đi đuổi đi là được”.
Hả?
Trương Minh Vũ nhìn sang, mới thấy lại có một người trên vai mang ngôi sao nhỏ bước đến.
Vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.
Thanh niên lạnh nhạt nói: “Đinh Nhất, bây giờ là thời gian huấn luyện của đội chúng tôi, địa bàn thuộc về quyền quản lý của chúng tôi”.
Trương Minh Vũ hiểu ra vấn đề.
Hóa ra là có hai đội.
Đinh Nhất nói: “Anh nghĩ tôi muốn quản lý giúp anh à?”
“Nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ không mong nhìn thấy có người làm phiền đội của bọn tôi huấn luyện thôi”.
“Thế nên…”
Dứt lời, tầm mắt anh ta nhìn sang Trương Minh Vũ, lạnh lùng nói: “Anh có thể cút được rồi”.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Ngông cuồng vậy à?
Một lúc sau, Trương Minh Vũ lạnh nhạt nói: “Đây là địa bàn của tôi, bảo tôi cút sao?”
Hừ!
Đinh Nhất khinh thường nói: “Địa bàn của anh ư? Này, là bọn tôi đang bảo vệ các anh đấy, có hiểu không hả?”
“Nếu không nhờ bọn tôi, không biết hai người đã chết bao nhiêu lần rồi”.
“Một đám vô dụng”.
Nói xong, anh ta còn tỏ vẻ xem thường.
Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Anh nói ai là đồ vô dụng?"
Đôi mắt đẹp của cô đầy vẻ giận dữ!
Đinh Nhất mỉm cười giễu cợt: "Được rồi, mau cút khỏi đây, nơi này không cho phép phụ nữ xuất hiện”.
Nói xong, anh ta mất kiên nhẫn xua tay.
Lâm Kiều Hân càng tức giận hơn.
Trương Minh Vũ hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Nếu là đang bảo vệ người khác thì quản lý tốt cái miệng của mình đi!"
"Còn không muốn bảo vệ người khác thì các anh có thể cút!"
Hả?
Vừa dứt lời, Đinh Nhất và thanh niên kia lập tức trợn tròn hai mắt.
Những vệ sĩ còn lại cũng dừng động tác.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trương Minh Vũ.
Sắc mặt Trương Minh Vũ không thay đổi, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Đinh Nhất cười khẩy nói: "Thằng kia, nếu không phải có chúng tôi làm nhiệm vụ thì không biết anh đã chết bao nhiêu lần rồi!"
Nói xong, anh ta siết chặt nắm đấm!
Trương Minh Vũ hờ hững nói: "Tôi không có nhiệm vụ gì cả, chỉ muốn giúp anh quản lý tốt cái miệng của anh thôi”.
Những thứ khác còn dễ nói, nhưng... anh ta lại bảo Lâm Kiều Hân cút đi?
Không ai được phép nói vậy!