Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1911

Vẻ bất ngờ lóe lên trong đôi mắt đẹp của Trần Thắng Nam.  

Cùng lúc đó Lâm Kiều Hân cũng hơi bất ngờ.  

Trần Thắng Nam bước đến chỗ Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân bắt đầu lên kế hoạch.  

Trương Minh Vũ im lặng ngồi ở bên cạnh, anh không có tâm trạng để ý, trong đầu anh chỉ toàn là những lời vừa nãy của Long Thất.  

Sơ Tinh... gặp nguy hiểm ư?  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân và Trần Thắng Nam bắt đầu bàn bạc chi tiết.  

Trương Minh Vũ cũng rất ngạc nhiên.  

Anh không ngờ rằng Lâm Kiều Hân lại sắp xếp mọi việc rất hợp lý suôn sẻ.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Có Lâm Kiều Hân ở bên, Trương Minh Vũ không phải lo lắng về chuyện của Sơ Tinh.  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.  

Long Thất phát hiện có gì đó bất thường, anh phải thận trọng.  

Ngộ nhỡ...  

Trương Minh Vũ bắt đầu đi dọc trong hành lang, cơ thể anh luôn căng cứng.  

Sau khi đi một lúc lâu, cũng không thấy có gì bất thường.  

Không lâu sau, Trương Minh Vũ đã đi hết tất cả hành lang của các tầng, nhưng không hề phát hiện ra điều gì bất thường.  

Chuyện gì thế này?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Đúng rồi, tầng thượng!  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng, anh đi thang máy lên tầng cao nhất.  

Sau đó đi thẳng lên sân thượng.  

Trương Minh Vũ rón rén, áp tai vào cửa.  

Cẩn thận lắng nghe.  

Bên ngoài từ đầu đến cuối không có bất cứ động tĩnh gì.  

Không có ai sao?  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, từ từ mở cánh cửa trên sân thượng.  

Đột nhiên, một bóng người lọt vào tầm mắt!  

Ngay trước mặt anh!  

Mẹ kiếp!  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ mở to ngay lập tức.  

Nhìn kỹ, một họng súng đen ngòm đang nhắm vào anh!  

Tóc gáy Trương Minh Vũ dựng đứng!  

Chỉ muốn trốn thoát.  

Đột nhiên, khẩu súng được rút lại.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Cậu Minh Vũ, sao cậu lại tới đây?"  

Ồ...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Thì ra là... Long Thất...  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, lúng túng nói: "Tôi sợ có nguy hiểm nên tới xem”.  

Nhưng giọng điệu vẫn run rẩy.  

Đến tận bây giờ vẫn còn sợ hãi! 
Bình Luận (0)
Comment