Trương Minh Vũ phất tay, cười nói: “Được rồi, về đi”.
Lâm Diểu cũng không do dự nữa, xoay người ra khỏi phòng.
Trong đại sảnh chỉ còn ba người Trương Minh Vũ.
Trong mắt Hạ Hâm Điềm lóe lên một tia sáng, hỏi: “Em biết là người nào sao?”
Lâm Kiều Hân cũng rất tò mò.
Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Biết đại khái”.
Lâm Kiều Hân Nghi ngờ hỏi: “Ai vậy?”
Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Lâm Tuấn Minh, bà cả, còn có bà hai”.
Hả?
Vừa dứt lời, trong mắt Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đây…
Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: “Sao… sao anh nhìn ra được?”
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Lúc anh vừa mới bảo họ giải tán, trên mặt tất cả mọi người đều là vẻ mờ mịt”.
“Nhưng chỉ có ba người họ là không có phản ứng gì, thậm chí còn có vẻ khinh thường”.
Lâm Kiều Hân sực tỉnh.
Khó trách vừa nãy Trương Minh Vũ bỗng nhiên không điều tra nữa…
Ngay sau đó, trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Thật thông minh!
Hạ Hâm Điềm cũng không khỏi khen ngợi: “Không tệ, bây giờ còn học được cả cách đọc sắc mặt của người khác rồi cơ à?”
Trương Minh Vũ mỉm cười đắc ý, nói: “Ha ha, còn không phải là nhờ công lao dạy dỗ của chị hai sao?”
Hạ Hâm Điều vô cùng hưởng thụ nói: “Nhìn cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của em này!”
“Thật muốn....”
Nói được một nửa, vội ngậm miệng lại.
Vô cùng lúng túng.
Lâm Kiều Hân sững sờ.
Muốn gì cơ?
Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ bất đắc dĩ.
Mặc dù chưa nói, nhưng cũng có thể đoán được…
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ chuyển đề tài, cười nói: “Nhưng em cũng chỉ suy đoán thôi, bây giờ chưa có cách xác định”.
“Em định cứ để đó trước, sau này sẽ dùng đến”.
Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Hạ Hâm Điềm hiện lên vẻ tán thưởng.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Cầm điện thoại lên, lúc này mới thấy là Liễu Thanh Duyệt gọi đến.
Chị tư đã xong việc rồi sao?
Trương Minh Vũ vội vàng nghe điện thoại.
Ngay sau đó, giọng nói dễ nghe của Liễu Thanh Duyệt vang lên: “Em trai, đang làm gì vậy?”
Ờ…
Giọng nói này…
Trương Minh Vũ có cảm giác xương cốt của mình đều mềm nhũn cả ra….
Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ mới lúng túng nói: “Bọn em vừa về biệt thự, chị tư tan làm rồi à?”
Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: “Tan làm rồi, các em ăn cơm chưa?”
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Chị tư còn chưa xong việc, bọn em sao dám ăn cơm”.
Hạ Hâm Điềm tức giận trừng mắt.
Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt lập tức vui mừng nói: “Em trai thối tha, mau dẫn người ra cửa đi, chị về đến nhà rồi đây!”
Trương Minh Vũ gật đầu đồng ý: “Vâng ạ”.
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Hạ Hâm Điềm không vui nói: “Chị tư của em sao lại vui vẻ vậy?”
Trương Minh Vũ ngượng ngùng nói: “Em cũng không biết”.
Hạ Hâm Điều bĩu môi, cũng không nói gì nữa.
Trương Minh Vũ đứng dậy cười nói: “Vậy chúng ta đi thôi, chị tư sắp về rồi”.
Hai cô gái gật đầu.
Ngay sau đó, ba người ra khỏi biệt thự.
Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Để em gọi mấy người Long Tam đi cùng”.
Hạ Hâm Điềm lắc đầu nói: “Không cần”.
Hả?
Trương Minh Vũ hơi sửng sốt.
Hạ Hâm Điềm đắc ý cười nói: “Ở bên cạnh chị hai của em rất an toàn, biết chưa?”
Ờ…
Trương Minh Vũ lúng túng gật đầu.
Lâm Kiều Hân bĩu môi, trong lòng dấy lên cảm giác giống như…ghen tuông?
Cuối cùng Lâm Kiều Hân không nhiều lời.
Nhưng trong lòng cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Mình bị làm sao vậy?
Trương Minh Vũ cũng không nói nhiều, mỉm cười lên tiếng: "Được, vậy chúng ta đi thôi”.
Nói xong, anh bước lên phía trước.
Hai cô gái theo sát phía sau.
Chợt có tiếng bước chân dồn dập.
Hả?
Trương Minh Vũ nhíu mày, cơ thể vô thức căng chặt!
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Mới phát hiện là Vương Hạo đã chạy đến...
Tại sao anh ta lại ở đây?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Hạ Hâm Điềm hơi nhíu mày, kéo lấy cánh tay Trương Minh Vũ, trầm giọng nói: "Đi mau!"
Nói xong, cô ấy lại đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Lâm Kiều Hân.
Bước nhanh tới trước!
Ồ...
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Vương Hạo sốt sắng hét lên: "Điềm Điềm, em đừng đi! Chờ anh với!"
Không ngừng theo sát!