Mãi lâu sau, Lâm Kiều Hân khẽ cau mày hỏi: "Thật sao?"
Trương Minh Vũ vội vàng vươn ngón tay nói: "Đương nhiên là thật! Anh thề, anh thật sự quên mất em đang ở đây...”
Hừ!
Lâm Kiều Hân khẽ khịt mũi.
Cô muốn nói nhiều hơn, nhưng lại không biết phải nói gì.
Mấu chốt là...
Dường như cũng không phản cảm lắm...
Cuối cùng Lâm Kiều Hân cũng không nói thêm gì nữa, lẳng lặng ngồi thẳng người.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng tay phải của anh... vẫn đang treo lơ lửng.
Phản ứng theo bản năng...
Lâm Kiều Hân ra khỏi giường lặng lẽ mang dép.
Trương Minh Vũ cũng có một cảm giác phức tạp trong lòng.
Vừa nãy…
Lâm Kiều Hân bất mãn hỏi: "Tối qua mát xa có tác dụng không?"
Trương Minh Vũ không cần suy nghĩ đã trả lời: "Ừ, mềm”.
Nói xong anh vội vàng bước xuống.
Động tác của Lâm Kiều Hân dừng lại.
Trương Minh Vũ mới xỏ dép được một nửa!
Mình vừa nói gì vậy nhỉ?
Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng, tức giận nói: "Anh... Anh nói gì cơ?"
Khuôn mặt cô đỏ ửng!
Chuyện này...
Trương Minh Vũ ngượng ngùng nói: "Anh... anh nói... là... có... tác dụng”.
Lâm Kiều Hân khẽ cau mày.
Mình... nghe nhầm à?
Hừ!
Lâm Kiều Hân lại khịt mũi, lao vào phòng tắm.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Tình cảm mỗi ngày...
Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ vỗ đầu, sau đó mới miễn cưỡng sực tỉnh.
Không lâu sau, Lâm Kiều Hân trang điểm xong rồi bước ra.
Trương Minh Vũ nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Anh không dám nhìn cô!
Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã tắm rửa xong, thoải mái bước ra khỏi cửa..
Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiều Hân vang lên: "Đi thôi, em đói bụng rồi”.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Nhìn kỹ, anh mới phát hiện ra Lâm Kiều Hân vẫn ngồi trên sô pha.
Ờ...
Lại đợi mình à?
Tuy nhiên, Trương Minh Vũ còn chưa kịp nghĩ nhiều, Lâm Kiều Hân đã bước ra ngoài.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Cách nói này thích hợp hơn...
Anh bước nhanh theo sau cô.
Hai người đến đại sảnh.
Quét mắt nhìn xung quanh, không có ai ở đây.
Người đâu hết rồi?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng hơi hoang mang.
Cuối cùng, Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Anh đi nấu ăn”.
Nói xong, anh nhanh chóng chạy vào bếp.
Thấy vậy, khóe miệng Lâm Kiều Hân lại khẽ giật.
Nụ cười không thể kiềm chế.
Không mất nhiều thời gian để một bữa sáng ngon miệng được hoàn thành.
Lâm Kiều Hân rất hài lòng với các món ăn.
Nhưng còn chưa ăn xong, chuông điện thoại đã vang lên.
Trương Minh Vũ ngơ ngác.
Anh lấy điện thoại di động ra, là Trần Thắng Nam gọi đến.
Trương Minh Vũ cau mày.
Xảy ra chuyện gì à?
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nhấn nút kết nối.
Giọng nói lo lắng của Trần Thắng Nam vang lên: "Thưa anh, bên phía nhà họ Chu đã xảy ra chuyện, mà bây giờ tôi vẫn còn ở Ninh Châu”.
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"