Ngay sau đó, một bàn tay nhanh như chớp vươn tay ra, nắm vào cằm người đàn ông!
Long Tam bước tới!
Cứng rắn thò tay vào đầu lưỡi người đàn ông, rồi rút nó ra!
Vững vàng chuẩn xác!
Trên đầu lưỡi, đầy chất bột màu đen.
Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất ngờ.
Người của Thần Ẩn... đúng là bất phàm!
Trong miệng còn giấu chất độc?
Long Thất bước tới, dùng một chai nước khoáng tưới lên đầu lưỡi người đàn ông.
Cái này...
Đồng tử người đàn ông chợt co rút nhanh!
Chỉ một lát, bột phấn trên đầu lưỡi đã bị rửa trôi sạch sẽ!
Trương Minh Vũ buông tay.
Long Tam cũng thả đầu lưỡi của người đàn ông ra.
Người đàn ông ngậm miệng lại, trong mắt hiện vẻ mê man!
Hả...
Tự sát cũng thất bại sao?
Hồi lâu sau, người đàn ông mới phản ứng lại, lạnh lùng bật cười nói: “Đáng tiếc... Một phần độc đã vào trong cơ thể tao!”
Nói xong, trong mắt đầy vẻ trào phúng.
Liễu Thanh Duyệt lên tiếng: “Độc này của mày chỉ đủ để mày hôn mê thôi, tao có cả ngàn cách cứu sống mày”.
Hả...
Vừa dứt lời, người đàn ông lập tức nhíu mày.
Liễu Thanh Duyệt mỉm cười suy ngẫm, nói tiếp: “Hơn nữa... Cho dù mày dùng độc, tao cũng có cách cứu sống mày, từ bỏ đi”.
Hả?
Đồng tử người đàn ông co rút!
Xoẹt!
Đột nhiên, âm thanh lanh lảnh lại vang lên.
Người đàn ông đau tới mức nhe răng trợn mắt!
Nhìn kỹ lại, bây giờ mới phát hiện Trương Minh Vũ lại lặp lại động tác vừa nãy...
Cơ thể người đàn ông run mạnh!
Kẻ điên!
Đúng là một đám điên!
Nhưng...
Trong mắt người đàn ông lóe lên vẻ rối rắm.
Đau đớn không chịu được!
Đôi mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ sắc bén!
Đột nhiên anh dùng sức!
“A!”
Người đàn ông lại đau khổ hét to một tiếng!
Dao găm lại xuyên qua cánh tay người đàn ông!
Máu tươi nhỏ giọt xuống đất!
Rầm!
Mọi người xung quanh lại khó khăn nuốt nước bọt.
Người đàn ông này... thật cố chấp!
Ánh mắt Trương Minh Vũ lại hoàn toàn không chút tia sáng nào.
Như thể không có chuyện gì xảy ra.
Anh tiếp tục xẻ thịt!
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tao nói! Tao nói!”
Ông ta sắp chịu không được!
Rất đau!
Trương Minh Vũ là một kẻ biến thái!
Liễu Thanh Duyệt nhướng mày.
Trương Minh Vũ thản nhiên nói: “Ông nói là chuyện của ông, tôi cắt là chuyện của tôi”.
Nói xong, anh lại tiếp tục động tác trên tay!
Hả...
Khóe miệng người đàn ông khẽ giật.
Quả nhiên là tên điên!
Một lúc lâu sau, người đàn ông mới cực kỳ nôn nóng nói: “Tao là người của nhà họ Âu Dương!”
Hả?
Trương Minh Vũ nghe vậy thì nhíu mày.
Nhà họ Âu Dương ư?
Không phải Thần Ẩn à?
Chỉ chốc lát, Trương Minh Vũ lại khôi phục động tác, tiếp tục đợi.
Người đàn ông hít sâu một hơi, nói: “Bọn tao tiến hành một nhiệm vụ bí mật ở đây, nhiệm vụ của tao là phụ trách mua đồ ăn thuốc men!”
Ồ?
Ánh mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ bất ngờ.
Thuốc men?
Còn có tiếng bước chân đều đặn ở trong...
Nhà họ Âu Dương làm gì ở đây?
Lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới khôi phục động tác.
Người đàn ông nói tiếp: “Tao chỉ biết chừng đó, nhiệm vụ của tao là phụ trách mua đồ, cái khác tao không biết gì hết!”
Trương Minh Vũ híp mắt lại, nói: “Có biết hôm nay đã có một cô gái bị bắt vào không?”
Người đàn ông vội lắc đầu, nói: “Tao... Tao không biết, tao chưa thấy bao giờ, tao cũng không thể ra khỏi phòng!”
Trương Minh Vũ híp mắt lại.
Ngẩng đầu nhìn, bộ dạng người đàn ông có vẻ cũng không nói dối.
Nhưng...
Cuối cùng, Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.
Không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây.
Trương Minh Vũ dừng động tác trên tay, hỏi: “Vân tay của ông có dùng để vào đó được không?”
Người đàn ông vội gật đầu: “Có thể!”
Đôi mắt Trương Minh Vũ chợt lóe sáng!
Cũng được, không tốn công vô ích!
Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Ông đi theo mở cửa cho tôi”.
Mắt người đàn ông như có ánh sáng bùng lên!
Quay về ư?
Tốt!