Tiếng roi lanh lảnh vang lên một lần nữa!
Âm thanh đau đớn thảm thiết của Lâm Kiều Hân lại vang lên!
Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, trên cổ nổi gân xanh!
Anh biết.
Âm thanh của Lâm Kiều Hân chứng tỏ cô đã cố gắng chịu đựng!
Nhưng thật sự là quá thảm khốc!
Phù!
Trương Minh Vũ thở dốc, ánh mắt đầy sát khí!
Anh căm hận!
Rõ ràng Lâm Kiều Hân đang ở bên trong, vậy mà anh lại không thể làm gì được!
Cảm giác này...
Liễu Thanh Duyệt nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Trương Minh Vũ, cặp mắt xinh đẹp của cô ấy tràn đầy vẻ đau xót.
Nhưng...
Cô ấy không thể làm gì!
Dù sao cửa cũng đã bị khóa!
Nếu muốn cứu Lâm Kiều Hân, chỉ có thể nhẫn nhịn!
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Mày cứng miệng thật đấy, đã thành ra bộ dạng này rồi mà vẫn không chịu nói hả?”
Đùng!
Dứt lời, đầu óc của Trương Minh Vũ như muốn nổ tung!
Giọng nói này...
Dạ Thập Nhị!
Thì ra là mày!
Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, sát khí trong mát bắt đầu tỏa ra vô tận!
Giọng nói yếu ớt của Lâm Kiều Hân vang lên: “Tao... Tao không biết”.
Dạ Thập Nhị cười nhạo nói: “Được, có thể là mày không biết, vậy chuyện thứ hai thì sao?”
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Có chuyện gì vậy?
Lâm Kiều Hân cười khẩy, khó khăn nói: “Không thể nào”.
Hai mắt Dạ Thập Nhị nheo lại.
Bốp!
Một giây sau, âm thanh lanh lảnh lại vang lên!
Lần này, Lâm Kiều Hân chỉ rên lên một tiếng.
Không hề phát ra âm thanh!
Răng Trương Minh Vũ gần như sắp bị cắn nát, lửa giận trong lòng hừng hực!
Mắt anh đỏ ngầu!
Dạ Thập Nhị lạnh lùng nói: “Nghe cho kỹ, nhà họ Lâm bọn mày đã có người đầu hàng bọn tao, như vậy mới là người sáng suốt!”
“Mày còn cố chấp làm gì?”
“Chỉ cần mày ngoan ngoãn hợp tác với bọn tao, đảm bảo tương lai nhà họ Lâm sẽ vô cùng huy hoàng!”
Lâm Kiều Hân cười khinh bỉ, giọng nói yếu ớt: “Nằm mơ đi”.
Dạ Thập Nhị nghiến răng, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Sau đó, gã cười khẩy: “Được, để tao xem mày có thể gắng gượng đến khi nào?”
Lời vừa dứt, lại một roi nữa quất xuống người cô.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Lửa giận bùng lên sắp đến giới hạn bạo phát!
Nhưng…
Vì tính mạng của Lâm Kiều Hân, bây giờ anh chỉ có thể lựa chọn chịu đựng.
Vô cùng uất nghẹn.
Một lúc lâu sau, Dạ Thập Nhị mới chịu dừng tay.
Lâm Kiều Hân gian nan thở dốc.
Trương Minh Vũ nhắm chặt hai mắt lại, nhưng từ đầu đến cuối cơ thể anh vẫn run rẩy kịch liệt.
Dạ Thập Nhị!
Mày… phải chết!
Giọng nói lạnh tanh của Dạ Thập Nhị lại vang lên: “Được, mày cũng cứng miệng nhỉ, hôm nay tới đây thôi”.
“Ngày mai tiếp tục!”
“Tao thật sự muốn nhìn xem mày có thể kiên trì bao lâu nữa!”
Nói xong, trong ánh mắt gã lại lóe lên vẻ lạnh lẽo!
Lâm Kiều Hân muốn châm biếm.
Đôi môi đỏ hé mở nhưng cuối cùng không thể nói nổi một câu nào.
Không còn sức lực.
Hừ!