Âu Dương Triết nhướng mày.
Lập tức, ánh mắt của mọi người đều hướng về nơi phát ra âm thanh.
Từng tia sáng được chiếu đến.
Ngay sau đó xe dừng ở ven đường.
Một đám người từ trên xe lao xuống, nện bước rầm rầm nhanh chóng chạy về phía trước.
Âu Dương Triết cười khẩy.
Lẳng lặng chờ đợi.
Những chiến sĩ cũng lần lượt dừng bước.
Long Thất lập tức lao đến bên cạnh Trương Minh Vũ, Đinh Nhất và toàn bộ người còn lại đứng phía sau cảnh giác.
Trong nháy mắt, khắp nơi tràn ngập mùi thuốc súng.
Khóe miệng Âu Dương Triết vẽ lên nụ cười giễu cợt, thấp giọng nói: “Vương Hạo thật hào phóng, những người này đều có thể cho anh mượn dùng”.
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Vậy mà hắn cũng biết ư?
Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Đừng nói nhiều lời, đến đây đi”.
Bây giờ đã không thể thay đổi gì nữa.
Lâm Kiều Hân nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, bên trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.
Đầu óc cô vận dụng hết năng suất.
Đột nhiên cô lóe lên một ý tưởng.
Lâm Kiều Hân bí mật lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Nhưng đợi một hồi lâu...
Tại sao không có ai bắt máy?
Âu Dương Triết cười châm chọc, thì thầm nói: “Cô gọi người tới đây cũng vô dụng, bọn họ không dám quản chuyện của tôi đâu”.
Vậy…
Lời này vừa nói ra, cơ thể Lâm Kiều Hân run rẩy.
Sao hắn lại biết?
Sắc mặt Âu Dương Triết lập tức tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Lên cho tôi!”
Vừa dứt lời, một đám chiến binh tiến lên!
Bao vây xung quanh!
Long Thất hơi híp mắt, thấp giọng quát: “Lên!”
Đinh Nhất xông lên đầu tiên.
Vệ sĩ theo sát phía sau.
Chẳng mấy chốc, một nhóm bốn người bắt đầu chiến đấu trực tiếp với đối phương.
Hả?
Một tia sáng bất ngờ lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ.
Một nhóm... cũng có thể đánh hội đồng à?
Long Thất thấp giọng giải thích: “Bọn họ đều đã qua huấn luyện, nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào kỹ năng dẫn dắt của chúng ta”.
Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.
Nói cách khác... sức mạnh chiến đấu của quân đội không bằng tổ hợp bốn người.
Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, nói: “Chúng ta cũng phối hợp đi”.
Long Tam và Long Thất đồng thời tiến lên.
Âu Dương Triết nhíu mày.
Tiếp theo đó, Trương Minh Vũ lao thẳng vào bên trong đám đông.
Như đại hội võ thuật.
Long Tam và Long Thất liên tục tung ra nhiều đòn hiểm ác.
Càn quét chiến trường!
Chẳng mấy chốc, dưới sự hỗ trợ của Long Tam và Long Thất, bên Trương Minh Vũ nhanh chóng chiếm ưu thế.
Nhưng chân mày của Trương Minh Vũ vẫn luôn nhíu chặt.
Cuối cùng đến bây giờ chỉ còn một số chiến sĩ tầm thường mà thôi.
Cao thủ... vẫn chưa xuất hiện!
Hơn nữa nhóm người này...
Bịch!
Trương Minh Vũ nện một đấm thật mạnh vào ngực của một chiến sĩ.
Tên kia ngã xuống đất!
Nhưng sau chỉ sau vài giây trì hoãn, hắn... lại đứng lên một lần nữa.
Giống như không hề bị thương.
Cái này...
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự khó hiểu.
Hơi kỳ lạ!
Nhưng đang trên chiến trường, Trương Minh Vũ cũng không rảnh nghĩ nhiều.
Ầm ầm ầm!
Âm thanh va chạm nặng nề nối tiếp nhau vang lên.
Nhưng... từ nãy đến giờ không hề có bất kỳ tiếng kêu la thảm thiết nào được phát ra cả.
Trương Minh Vũ càng đánh càng thấy sợ hãi.
Vốn nghĩ đây chỉ là một nhóm chiến sĩ bình thường, nhưng...
Anh phát hiện thể lực của nhóm người này... vô cùng mạnh.
Rầm rầm!