Hả?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lập tức trợn tròn hai mắt.
Trương Minh Vũ cũng sững sờ.
Giọng nói này…
Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Mọi người nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Trong rừng cây… đông nghịt người!
Đây…
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Âu Dương Triết cau mày, trong mắt thoáng qua vẻ nghi ngờ.
Chẳng mấy chốc đã xuất thêm mấy bóng đen.
Người dẫn đầu có dáng người yểu điệu, bước đi điềm tĩnh.
Trong mắt mọi người xung quanh đều hiện lên vẻ mờ mịt.
Lại là ai nữa vậy?
Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt.
Đây là….
Tần Minh Nguyệt?
Chuyện này…
Tại sao cô ta lại tới đây?
Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ mờ mịt.
Chẳng mấy chốc, đám người đã đến gần.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt đập vào mắt mọi người.
Quả nhiên….
Trương Minh Vũ chấn động không thôi.
Tần Minh Nguyệt không phải đang ở Ninh Châu ư? Sao lại…
Hơn nữa... ai đã nói với Tần Minh Nguyệt?
Lâm Kiều Hân siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng qua vẻ phức tạp.
Nhưng… rất nhanh đã biến mất.
Bây giờ, Tần Minh Nguyệt là hy vọng duy nhất!
Âu Dương Triết híp mắt lại.
Sắc mặt của Sơn Bản Lộ cũng trở nên nghiêm trọng.
Không ổn rồi.
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ mới tỉnh táo lại từ trong sự chấn động, không ngờ Tần Minh Nguyệt lại xuất hiện vào thời khắc cuối cùng!
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Ngay sau đó, đám người tách ra.
Long Tam và Long Thất đứng sau lưng Trương Minh Vũ.
Đám vệ sĩ loạng choạng đứng ở phía sau, trên mặt ai cũng đều lộ ra vẻ thống khổ!
Tổ 11 của nhà họ Âu Dương đã mất hai người.
Thần Ẩn mất ba người.
Nhưng đã có khoảng mười mấy vệ sĩ ngã xuống!
Hai bên đối lập.
Ngay sau đó, Tần Minh nguyệt dừng bước, nghiêm trọng hỏi: “Thế nào rồi? Không sao chứ?”
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Không sao, đến đúng lúc lắm”.
Tần Minh Nguyệt yên lặng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Thật lâu sau, cô ta mới khẽ gật đầu với Lâm Kiều Hân.
Lâm Kiều Hân ngơ ngác.
Nhưng đợi đến lúc cô phản ứng lại thì Tần Minh Nguyệt đã xoay người.
Âu Dương Triết cau mày, lãnh đạm nói: “Sếp Tần, nhất định phải xen vào chuyện của bọn tôi sao?”
Tần Minh Nguyệt cau mày, khẽ nói: “Anh đang nói gì vậy?”
“Tôi là người của cục cảnh sát, là người bảo vệ nhân nhân, bây giờ người dân đang gặp nguy hiểm, anh lại hỏi tôi có phải là đang muốn xen vào hay không ư?”
Âu Dương Triết híp mắt lại, nói: “Cô đúng là tự tin, chỉ là người của cô… đủ sao?”
Hả?
Vừa dứt lời, mọi người đều đồng loạt sửng sốt.
Nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện sau lưng Tần Minh Nguyệt chỉ có hai mươi mấy người mà thôi.
Mặc dù đều là các chiến sĩ…
Nhưng… vẫn sẽ có sự chênh lệch nhất định với người của Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương.
Tần Minh Nguyệt cười khẩy, nói: “Nhiều người thì có ích gì?”
Hả?
Âu Dương Triết cau mày.
Có ý gì?
Sơn Bản Lộ tiến lên trước một bước, lạnh lùng nói: “Cô nhóc, đừng tự làm khó mình, đến từ đâu thì cút về đó đi!”
“Chỉ dựa vào mấy người các cô mà cũng muốn ngăn tôi…”
Nhưng còn chưa kịp nói hết thì đã dừng lại!
Mọi người đều sửng sốt.
Nhìn kỹ lại thì thấy trong tay Tần Minh Nguyệt đang cầm một khẩu súng lục tinh xảo.
Đây…
Tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt!
Đúng vậy!
Cục cảnh sát!
Bọn họ có súng!
Âu Dương Triết cau mày.
Khóe miệng Sơn Bản Lộ cũng co rút kịch liệt, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt chậm rãi hỏi: “Anh rất lợi hại à?”
Ờ…
Sơn Bản Lộ há miệng, nhưng căn bản không biết nên nói gì.
Trong mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Rất hữu ích!
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng thoáng qua vẻ phấn khích.
Vậy là… được cứu rồi à?
Nếu hôm nay thật sự phải chết ở chỗ này, cô sẽ chết không nhắm mắt!
Dù sao…
Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân nhìn bóng lưng của Trương Minh Vũ bằng ánh mắt phức tạp.
Như đang suy nghĩ gì đó.
Ừng ực!