Dứt lời, Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra!
Chuyện này…
Tất cả nhân viên đều đồng loạt trợn tròn hai mắt.
Vô cùng mờ mịt!
Anh đánh người, anh còn báo cảnh sát sao?
Ba người ngã xuống cũng bối rối, trên mặt đầy vẻ mê man!
Ngay sau đó, điện thoại đã được tiếp nối.
Trương Minh Vũ chậm rãi hỏi: “Cô có thể giúp tôi tìm đến đây hai người của cục cảnh sát được không? Công ty của tôi có chút việc cần phải xử lý”.
Giọng nói du dương của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Được”.
Dứt lời, cô ta cúp điện thoại luôn.
Trương Minh Vũ cau mày.
Sảng khoái như vậy à?
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ chậm rãi nở một nụ cười.
Tần Minh Nguyệt vẫn còn ở Tĩnh Châu.
Nhưng…tại sao lại như vậy?
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ cũng không nghĩ ra đáp án.
Cuối cùng anh không nghĩ nhiều nữa.
Nhìn kỹ lại.
Ba người đều đang vật lộn trên mặt đất.
Ai cũng rất chật vật.
Trương Minh Vũ chậm rãi cười khẩy.
Nếu các người đã cam tâm tình nguyện ra mặt, vậy đừng trách tôi không khách khí.
Các người… chắc chắn xong đời rồi!
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Toàn bộ đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều ngoan ngoãn đứng ở vị trí của mình.
Sắc mặt ba người dần trở nên u ám.
Trương Minh Vũ vẫn luôn lãnh đạm.
Khiến mọi người căng thẳng một cách khó hiểu!
Bỗng nhiên, một tiếng còi báo động của xe cảnh sát vang lên.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Tới rồi à?
Ba người nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ cay độc tàn nhẫn.
Cuối cùng, ba người đồng thời gật đầu, giống như có dự định gì đó.
Trương Minh Vũ không hề để ý.
Bịch bịch!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Không lâu sau, ba người mặc đồng phục của cục cảnh sát bước vào.
Hai nam một nữ.
Người dẫn đầu…
Hả?
Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Tần Minh Nguyệt lại đích thân đến!
Mọi người xung quanh đồng loạt lùi về sau, nhường ra một con đường ở chính giữa.
Tần Minh Nguyệt tiến lại gần với sắc mặt nghiêm nghị.
Đôi mắt của cô gái trang điểm đậm chợt lóe sáng, không chút do dự lao về phía trước!
Hả?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Cô gái gào khóc nói: “Cảnh sát, mau cứu chúng tôi với! Anh ta… anh ta đánh người!”
“Anh ta muốn đánh chết chúng tôi!”
Vừa nói cô ta vừa gào khóc.
Kêu gào vô cùng bi thảm.
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Thật là…
Tần Minh Nguyệt hơi nhíu mày, lãnh đạm nói: “Tại sao anh lại đánh mấy người này?”
Ờ…
Trương Minh Vũ không cười nữa, nghiêm túc nói: “Bọn họ làm trái với quy định của công ty, dựa theo quy định… đáng đánh”.
Hả?
Nghe vậy, cô gái trợn tròn hai mắt, tức giận nói: “Có cái con khỉ! Sao tôi không biết từ lúc nào công ty lại có loại quy định chó má này chứ?”
Trương Minh Vũ cười khẩy, khẽ nói: “Tôi vừa mới định ra”.
Đây…
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức không nói nên lời!
Khóe miệng của cô gái cũng co rút kịch liệt!
Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Tôi không quan tâm đến công việc nội bộ của công ty, ai báo cảnh sát?”
Vừa dứt lời, cô gái lập tức trợn tròn hai mắt!
Mọi người xung quanh cũng kinh ngạc!
Không quan tâm ư?
Trương Minh Vũ cau mày, cười nói: “Tôi báo cảnh sát”.
“Hiện giờ tôi nghi ngờ bọn họ đã nhận hối lộ, đánh cắp bí mật nội bộ của công ty, hơn nữa còn nghi ngờ bọn họ xúi giục nhân viên trong công ty”.
Hả?
Nghe vây, ba người lập trức trợn tròn hai mắt!
Sao có thể buộc tội như vậy?
Trong mắt mọi người xung quanh cũng đồng loạt hiện lên vẻ mờ mịt!
Tần Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn, hỏi: “Có bằng chứng không?”
Hừ!
Vừa dứt lời, ba người đều lập tức mỉm cười giễu cợt!
Bằng chứng ư?
Có cái rắm!
Trương Minh Vũ cười khẩy, nói: “Ở đây tôi không có bằng chứng, nhưng nếu điều tra tài khoản cá nhân của bọn họ…”
“Chắc hẳn có thể tìm được”.
Dứt lời, trong mắt anh lóe lên một tia sáng!
Nếu làm việc cho người khác, bọn họ chắc chắn sẽ nhận được chút lợi ích.
Cái gì?
Vừa dứt lời, trong mắt ba người lập tức hiện lên vẻ vốt hoảng!
Điều tra… tài khoản hả?
Ơ kìa...
Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: “Được, tra thử xem”.