Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 212

Tiếng bàn luận xung quanh đã im bặt từ lúc nào!





Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, viện trưởng tới đây để giúp Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân!





Chẳng lẽ… chuyện này còn có cơ hội xoay chuyển nữa sao?






Trưởng khoa Bạch vô cùng hoảng hốt. Nụ cười trên mặt cô gái kia cũng trở nên cứng đờ.





Một lúc sau, thư ký bước ra cung kính nói: “Thưa viện trưởng, trong bản kết quả này không có ghi chép kết quả hóa nghiệm từ máy móc. Đây là chứng cứ nguỵ tạo!”





Giọng nói của thư ký không quá lớn nhưng không gian xung quanh đang chìm vào tĩnh lặng nên ai cũng nghe thấy rõ ràng.





Chuyện này…





Tất cả mọi người đều choáng váng!








Chứng cứ nguỵ tạo?





Vậy thì…





Bọn họ đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía trưởng khoa Bạch!





Đến tận lúc này Lâm Kiều Hân mới lấy lại được tỉnh táo, lòng thầm mừng rỡ.





Cô không ngờ mình lại được cứu giúp!





Viện trưởng lạnh giọng quát: “Trưởng khoa Bạch, cậu lợi dụng quyền hạn chức vụ của mình để trục lợi, nguỵ tạo kết quả kiểm tra giả. Cậu có biết đây là tội gì không?”





Giọng nói uy nghiêm tràn đầy khí thế!





Trưởng khoa Bạch bị doạ sợ hết hồn, toàn thân run lẩy bẩy!





Cô gái bị mọc mụn trố mắt nhìn!





Dưới cơn giận dữ của viện trưởng, đám đông đều không dám hé răng nửa lời.





Vô số phóng viên đều đã sôi trào!





Nhưng thư ký lại lên tiếng nói tiếp: “Viện trưởng, tôi còn phát hiện trong đơn thuốc mà trưởng khoa Bạch kê hôm qua cho cô gái này có một vài loại thuốc bị cấm lưu hành”.





“Với tình trạng mụn nhọt trên mặt cô ta, chắc là do thuốc cấm kia gây nên. Mà chính cô ta là người chủ động yêu cầu được dùng loại thuốc đó”.





Hự!





Nghe xong, toàn bộ những người đang có mặt đều khiếp sợ hít một hơi khí lạnh!





Thuốc là do trưởng khoa Bạch kê đơn, còn là cô gái kia tự đòi dùng!





Rõ ràng hai người họ tới đây là để vu oan cho công ty mỹ phẩm Tuyền Ảnh!





Trưởng khoa Bạch gian nan lùi lại về sau hai bước, vẻ mặt bàng hoàng!





Cô gái bị mọc mụn cũng trợn tròn hai mắt, đứng chết lặng tại chỗ!





Tiếng bàn tán lại vang lên dồn dập không ngừng!





Lần này bọn họ chuyển sang mắng chửi trưởng khoa Bạch!





“Trời đất ạ! Sao trên đời này lại có người không biết xấu hổ như vậy! Bỏ ra cái giá khổng lồ chỉ để vu oan giá hoạ cho người khác! Bị điên hay gì?”





“Sao trưởng khoa Bạch lại làm ra loại chuyện này! Đây đâu phải là chuyện con người làm được?”



“Không thể chấp nhận được! Đầu óc của con ả kia còn dơ bẩn hơn cả cái bản mặt xấu xí của cô ta! Không thể nào tha thứ cho loại người này được!

Bình Luận (0)
Comment