Ông cụ Chu đã rời đi.
Trương Minh Vũ cười nói: “Nếu không còn chuyện gì, chúng tôi về trước đây”.
Trần Đại Phú cung kính nói: “Cậu Trương, chú ý an toàn”.
Trương Minh Vũ cười, gật đầu.
Anh xoay người lại, đang muốn rời đi.
Đột nhiên, giọng nói của Hàn Thiên Hoa vang lên: “Minh Vũ, cháu chờ một chút”.
Hả?
Trương Minh Vũ ngây người.
Anh quay đầu lại nhìn, mới thấy Hàn Thiên Hoa nở nụ cười đang đi về phía mình.
Hàn Thất Thất đứng ở sau ông ta với vẻ mặt thận trọng.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Thời gian lâu vậy rồi, cảm giác tức giận trong lòng cũng đã nguôi đi rất nhiều.
Nhưng
Chẳng biết tại sao, anh luôn có cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Hàn Thiên Hoa cười lúng túng, nói: “Chuyện là... Minh Vũ à, chú có chút việc muốn nhờ cháu giúp”.
Hả?
Trương Minh Vũ cười nói: “Chú Hàn khách sáo rồi, chú có việc gì cứ nói”.
Vẻ nghi ngờ thoáng hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.
Hàn Thất Thất càng thêm câu nệ, cúi đầu.
Hàn Thiên Hoa trầm tư chốc lát, lúc này mới cười nói: “À... Con bé nhà chú còn quá nhát, lớn vậy rồi, mà vẫn giống đứa bé”.
“Cho nên... chú muốn cho Thất Thất đi theo cháu rèn luyện thêm”.
Hả?
Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
Hàn Thất Thất cúi thấp đầu xuống!
Trương Minh Vũ cười nói: “Không thành vấn đề, chuyện nhỏ mà”.
Hàn Thất Thất nắm chặt tay, cảm thấy rất khó chịu.
Ánh mắt Hàn Thiên Hoa như có nhiều ẩn ý, nói: “Cháu yên tâm, lần này Thất Thất tuyệt đối sẽ không gây chuyện phiền phức cho cháu, con bé đã đồng ý với chú rồi”.
“Con bé mà không nghe lời, cháu nên đánh thì đánh, nên mắng thì cứ mắng, sao cũng được”.
“Tương lai của con gái chú... coi như giao cho cháu”.
Sau khi nói xong, khóe miệng của ông ta nở một nụ cười.
Khuôn mặt của Trần Đại Phú tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ kỳ dị.
Thế nào gọi là... giao cho cháu?
Còn... Nên đánh thì đánh, nên mắng thì cứ mắng?
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: “Chú Hàn nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, Thất Thất... rất ngoan mà”.
Lời vừa dứt, ánh mắt Hàn Thất Thất lóe sáng.
Nhưng chẳng mấy chốc, tia sáng đó mờ đi.
Khách sáo mà thôi...
Hàn Thiên Hoa cười đắc ý, nói: “Đã như vậy, chú giao con gái chú cho cháu đó”.
“Chú đi trước đây”.
Nói xong, ông ta cất bước rời đi.
Trần Đại Phú đi theo sau.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đã rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại Trương Minh Vũ... và các cô gái...
Tô Mang ngồi xuống với khuôn mặt không chút cảm xúc, lặng lẽ chờ đợi.
Cứ như thể cô ấy không tranh giành bất kỳ thứ gì ở đời.
Lâm Kiều Hân lặng lẽ đứng bên cạnh Trương Minh Vũ, đôi mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Hàn Thất Thất đứng ở phía trước.
Cực kỳ thận trọng!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ nói: “Được rồi, vậy giờ... chúng ta cũng trở về thôi”.
Tô Mang đứng dậy.
Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng gật đầu.
Hàn Thất Thất không hề nhúc nhích, thậm chí còn không dám nhìn vào mặt của Trương Minh Vũ một lần.
Dù sao lần trước....
Trương Minh Vũ xoay người đi ra ngoài.
Tô Mang và Lâm Kiều Hân đi theo sau.
Hàn Thất Thất khẽ nghiến răng.
Do dự một lúc lâu rồi mới cất bước đi theo.
Bên ngoài, một chiếc Rolls-Royce đang lặng lẽ chờ đợi.
Ba người Trương Minh Vũ ngồi lên hàng ghế phía sau.