Sau khi lên giường, anh chậm rãi nằm xuống.
Nhưng...
Mẹ kiếp!
Hai mắt Trương Minh Vũ lập tức mở to.
Sao lại…
Giọng nói mềm mại của Lâm Kiều Hân khẽ kêu một tiếng, trách mắng: "Ai da, anh làm gì vậy?"
"Em...”
Trong lời nói của anh ẩn chứa sự hoảng loạn.
A...
Trương Minh Vũ lúng túng nói; "Xin lỗi, thật xin lỗi, anh tìm nhầm rồi”.
Vừa dứt lời anh vội vàng đứng dậy.
Lao sang sang bên kia, nhanh chóng nằm xuống.
Nhưng...
Ngay sau đó, cơ thể anh không cảm giác được trọng lực.
Hả?
Hai mắt Trương Minh Vũ lập tức trừng lớn.
Ầm!
Tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Trương Minh Vũ ngốc luôn.
Trong nháy mắt, ngực anh truyền đến một cơn đau âm ỉ.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng không thấy gì.
Trương Minh Vũ… ngã thẳng trên mặt đất.
Chuyện này...
Kế đó, Lâm Kiều Hân không khỏi che miệng cười khúc khích, nói: "Anh… anh ngốc quá đi”.
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật dữ dội.
Mẹ nó thật chứ...
Hoảng cái gì chứ?
Bò sai hướng rồi...
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ mới khó khăn đứng dậy, xoa lồng ngực đau nhói.
Rồi anh đi lại vị trí của mình.
Một lúc sau, giọng cười như tiếng chuông bạc của Lâm Kiều Hân dần tắt đi.
Cười đau cả bụng.
Trương Minh Vũ bĩu môi nói: "Anh ngã khiến em vui như vậy sao?"
Chuyện gì cơ...
Lâm Kiều Hân hậm hực trợn mắt, nói: "Đáng đời, ai cho anh lợi dụng sờ soạng em”.
Ơ...
Ngay lập tức, Trương Minh Vũ cảm thấy muốn hộc máu.
Lợi dụng hả?
Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: "Anh làm vậy khi nào?"
Nhưng vừa dứt lời, anh lại ngây người.
Nếu tính là anh lợi dụng cô, tại sao… Lâm Kiều Hân không phản ứng?
Sau đó, Lâm Kiều Hân bất mãn nói: "Anh còn hỏi khi nào, dám nói không dám nhận sao?"
Trương Minh Vũ hoàn toàn mờ mịt.
Vừa rồi... ở trên người cô?
Lát sau, Trương Minh Vũ bất lực nói: "Vừa rồi không phải em bảo anh đi bên trái một chút sao?"
Lâm Kiều Hân gật đầu, nói: "Đúng rồi, vậy tại sao anh lại đi bên phải?"
Trương Minh Vũ giật mình.
Anh... đi bên trái mà...
Đột nhiên, ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, bất lực nói: "Ai da, hai mình đối diện nhau, bên trái của em là bên phải của anh...”
Nói xong, Trương Minh Vũ im lặng một lát cũng không biết nói gì thêm.
Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân chìm trong sự mơ màng.
Cái này...
Hình như là vậy...
Gương mặt thanh tú của Lâm Kiều Hân đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.
Còn may…
Căn phòng tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì.
Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt, nói: "Do em nói không rõ ràng, còn nói anh cố ý lợi dụng em nữa không?"
A...
Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng.
Cô mở miệng muốn nói, nhưng... không thể phát ra câu nào cả.
Thật sự không phải cố ý...
Lâm Kiều Hân bất mãn nói: "Đúng... đúng vậy, anh cũng được lời rồi, ngã một chút cũng không sao”.
Ê…
Trương Minh Vũ hoàn toàn không nói nên lời.
Đây... là kiểu tư duy gì thế này?