Lâm Kiều Hân khó khăn nuốt nước bọt, ánh mắt xinh đẹp vô cùng bối rối.
Cơ thể hai người nhanh chóng dính sát vào nhau.
Khoảnh khắc chạm vào, trong lòng Trương Minh Vũ lập tức rung động... một cách mãnh liệt.
Chuyện này...
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân trừng to, trong giây phút chạm nhau não bộ của cô giống như bị chập mạch vậy.
Không biết làm sao.
Hơi thở ấm áp của cả hai điên cuồng len lỏi vào hô hấp của đối phương.
Nhưng...
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.
Dù đã chuẩn bị tâm lý tốt cả rồi, thế nhưng khi chạm nhau...
Không biết tại sao, trong lòng vẫn dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Hơn nữa...
Vóc dáng của Lâm Kiều Hân thật sự quá đẹp.
Chuyện này...
Trương Minh Vũ thẫn thờ trên người Lâm Kiều Hân.
Phù...
Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân dần cảm thấy khó thở.
Nặng quá...
Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, gương mặt xinh đẹp đỏ đến mức dường như có thể nhỏ ra máu.
Lát sau, cô mới lên tiếng: "Anh... anh mau xuống đi”.
Sao có thể làm thật chứ?
Trong lòng Trương Minh Vũ cũng dâng lên cảm giác kích động.
Giả vờ bình tĩnh.
Trương Minh Vũ đắc ý nói: "Bây giờ đã biết anh có dám hay không chưa?"
Lâm Kiều Hân nghiến chặt răng.
Thật... quá đáng!
Hừ!
Thật lâu sau, lúc này Lâm Kiều Hân mới yếu ớt nói: "Dám, chuyện gì anh cũng dám, anh xuống trước đi...”
Cô không dám di chuyện một xíu nào.
Cơ thể hai người dính sát vào nhau, cảm giác này...
Trương Minh Vũ nhíu mày, thản nhiên nói: "Không được, anh còn chưa lợi dụng đủ đâu, chờ một chút đi”.
Lâm Kiều Hân nghe thế thì gương mặt càng đỏ ửng như có thể nhỏ ra máu ngay lập tức.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Đôi bàn tay trắng như phấn của Lâm Kiều Hân siết chặt, giận dỗi nói: "Em... em sắp không thở nổi rồi, anh... mau xuống đi mà”.
Cơ thể mềm mại vẫn không thể nhúc nhích!
Hả?
Trương Minh Vũ hơi giật mình.
Lúc này mới nhớ tới cân nặng của mình...
A...
Trương Minh Vũ xấu hổ mỉm cười.
Vô cùng không nỡ, anh bò khỏi người Lâm Kiều Hân.
Khà khà!
Trương Minh Vũ nhếch miệng, trong ánh mắt tràn đầy sự kích động.
Cảm giác này...
Thật tuyệt!
Bàn tay trắng ngần của Lâm Kiều Hân siết chặt lại, ánh mắt xinh đẹp toàn vẻ ngượng ngùng!
Từ nhỏ đến lớn...
Đây là lần đầu tiên tiếp xúc như thế với đàn ông...
Nhưng không biết tại sao, trong lòng ngoài việc hơi ngại ngùng ra thì không có tý cảm giác phản cảm nào.
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Được rồi, lần này em có thể phàn nàn rồi đó, dù sao là anh cố tình lợi dụng sờ soạng em”.
Nói xong, vẻ mặt của anh cực kỳ đắc ý.
Rất vui vẻ!
Vậy mà... Lâm Kiều Hân lại không có phản ứng gì...
Nói cách khác...
Khà khà!
Ánh mắt Trương Minh Vũ sáng lấp lánh.
Cực kỳ đắc ý.
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng.
Cô chuẩn bị vô số lời trong bụng, nhưng giờ phút này... hoàn toàn không biết mình nên nói gì.
Hết sức khó chịu.
Hừ!
Cuối cùng, Lâm Kiều Hân cũng chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng.
Trương Minh Vũ nhíu mày, hỏi: "Không có gì muốn nói sao? Vậy anh cũng mặc kệ nhé, anh đi ngủ”.