Tần Minh Nguyệt nhíu mày.
Ánh mắt cô ta nhanh chóng dừng trên cây lớn mà Trương Minh Vũ chỉ...
Quan sát tỉ mỉ...
Quả thật có người.
Ánh mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt toát lên sự lạnh lẽo.
Trương Minh Vũ không dám lộn xộn, cẩn thận nhìn thêm lần nữa...
Chẳng mấy chốc, anh lại thấy được một bóng đen nữa trên cây khác.
Cái này...
Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: "Chúng ta phải làm gì bây giờ? Bọn họ rất đông”.
Tần Minh Nguyệt cắn răng nói: "Chờ, chờ người của chúng ta đến”.
Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia nghi ngờ.
Chờ người tới?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng thấy bình thường, bây giờ bọn họ chẳng thể làm gì.
Quan trọng nhất là không biết phía đối diện có bao nhiêu người.
Nhỡ đâu đánh rắn động cỏ, thì hai người bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Người trên cây dường như ảnh tĩnh, từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì.
Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nói: "Cẩn thận một chút, những người này… không tầm thường”.
Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.
Anh cũng phát hiện ra.
Chuyên nghiệp?
Ầm.
Đột nhiên, có tiếng động cơ gầm rú.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Chăm chú nhìn lại, lúc này anh mới phát hiện trên cây to có vài chiếc lá rơi.
Có động tĩnh rồi?
Mặc dù trong lòng Trương Minh Vũ căng thẳng, nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà nở nụ cười.
Chiến đấu thôi.
Mặt Tần Minh Nguyệt như phủ một lớp sương lạnh, thấp giọng nói: "Đi, có thể đánh một người thì một người, chú ý an toàn”.
Trương Minh Vũ gật đầu đồng ý.
Tần Minh Nguyệt nhấc chân dài sải bước nhanh tới gần cây lớn kia.
Dù sao cũng có tiếng xe ô tô che giấu.
Trương Minh Vũ nhanh chóng theo sau.
Bây giờ bọn họ đã phát hiện hai người.
Tần Minh Nguyệt phụ trách bên phải, Trương Minh Vũ phụ trách bên trái.
Tần Minh Nguyệt vội vàng sải bước xông lên phía trước, nhanh chóng leo lên cây.
Trương Minh Vũ làm theo.
Khoảnh khắc Trương Minh Vũ chạm vào thân cây, người đồ đen phía trên cũng quay đầu lại.
Lòng Trương Minh Vũ thắt lại.
Cẩn thận quan sát...
Lúc này mới phát hiện… mẹ nó quả thật là người mặc đồ đen.
Trùm kín đầu bằng vải đen.
Không nhìn thấy gì cả.
Người đồ đen mở to hai mắt nhìn, dáng vẻ muốn ra tay.
Trương Minh Vũ dùng sức ở eo, hai chân nhanh chóng đạp lên.
Ầm!
Nhanh như chớp, hai chân Trương Minh Vũ đạp mạnh vào ngực người đồ đen.
Răng rắc!
Tiếng nhánh cây gãy vang lên.
Người đồ đen nặng nề ngã trên mặt đất, vừa khéo đập người trúng tảng đá.
Không còn cử động.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm thật...
Quay đầu nhìn lại, anh giật mình không biết Tần Minh Nguyệt đã lên cây từ lúc nào.
Người mặc đồ đen… yên lặng nằm ở trên cành cây.
Ơ...
Trong mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ xấu hổ.
Thật lợi hại...
Vèo!