Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 2168

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng lẽ...  

Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện trong làn khói...  

Trở nên rõ ràng hơn!  

Thân hình cao lớn, di chuyển chậm chạp!  

Đây là...  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt hiện lên sự nghiêm túc.  

Rõ ràng...  

Không phải là các chiến sĩ!  

Ngay sau đó, đám người bước ra ngoài khói.  

Con ngươi của Trương Minh Vũ đột nhiên co lại khi thấy cảnh này!  

Dạ Thập Nhất!  

Vậy mà lại là người của tổ 11 nhà họ Âu Dương!  

Nguy rồi!  

Trái tim của Trương Minh Vũ ngay lập tức nhảy lên tận cuống họng!  

Tần Minh Nguyệt cau mày!  

Đám người từ từ tiến về phía trước.  

Dạ Thập Nhất đứng ở phía trước, sau lưng là tám người đàn ông vạm vỡ.  

Khí thế hung hăng!  

Ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.  

Có Long Tam và Long Thất ở đây cũng rất khó để đánh!  

Dẫu sao...  

Giọng nói lạnh lùng của Dạ Thập Nhất vang lên: “Dạ Thập Nhị là do anh giết à?”  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Làm sao hắn biết được vậy?  

Sau khi cân nhắc một lúc, Trương Minh Vũ thản nhiên nói: “Dạ Thập Nhị đã chết rồi sao? Có chuyện tốt như vậy hả?”  

Ánh mắt của Tần Minh Nguyệt từ đầu tới cuối đều nhìn về phía sau.  

Nhưng...  

Làn khói này dường như không tan đi!  

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể thở dài yếu ớt.  

Các chiến sĩ tiêu rồi.  

Người của Thần Ẩn... E rằng đã được thả ra.  

Điều quan trọng nhất là...tất cả bọn họ đều đang gặp nguy hiểm!  

Ngay sau đó, Dạ Thập Nhất lạnh lùng nói: “Dù có hay không, hôm nay... Anh không thoát được đâu!”  

Nói xong, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt hơi lo lắng.  

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng cô ta không ngờ rằng ngoài tổ 11 của Âu Dương Triết thì còn có một nhóm người mặc đồ đen!  

Bằng không thì...  

Đáng ghét!  

Tần Minh Nguyệt cũng dần cảm thấy cơn tức giận trong lòng đang tăng lên.  

Nếu có thể trang bị một khẩu súng, thì đâu đến nông nỗi này chứ?  

Haizz.  

Cuối cùng Tần Minh Nguyệt chỉ có thể lặng lẽ thở dài.  

Gương mặt của Trương Minh Vũ không thể hiện cảm xúc, nhưng trong lòng lại trở nên nghiêm túc.  

Suy cho cùng...  

Hôm nay hơi khó đánh.  

Mặc dù có Long Tam và Long Thất ở đây, nhưng... vẫn còn mấy người Sơn Bản Lộ!  

Giọng nói lạnh lùng của Dạ Thập Nhất vang lên: “Bắt lại!”  

Tám người đàn ông vạm vỡ đồng thanh đáp: “Rõ!”  

Tiếng nói vừa dứt đã lao tới chỗ của Trương Minh Vũ.  

Ánh mắt lạnh băng  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Không biết tại sao, nhưng trong lòng luôn có một loại cảm giác lo lắng.  

Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, hỏi: “Đánh hay không đánh?”  

Có vẻ do dự trong mắt Trương Minh Vũ.  

Liếc nhìn xung quanh.  

Bình Luận (0)
Comment