Không có thỏ rừng thì con vật khác cũng được mà!
Hai người lại đi được vài trăm mét nữa.
Nhưng Trương Minh Vũ vẫn không tìm được gì cả.
Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày hỏi: “Rốt cuộc anh đang tìm gì vậy?”
Trương Minh Vũ hơi xấu hổ.
Cũng may là hồi nãy không nói...
Trương Minh Vũ cười ha ha nói: “Lát nữa cô sẽ biết thôi”.
Nói xong, lại tiếp tục đi về phía trước!
Cỏ dại ở đây thật sự quá cao, vả lại chúng còn vừa thô vừa to.
Thỏ rừng... Không thích ở những nơi như thế này.
Không lâu sau, đôi mắt của Trương Minh Vũ đột nhiên sáng lên!
Bờ sông ở bên kia có một khu rừng thông!
Cỏ dại rất thấp!
Trương Minh Vũ cười toe toét, trong mắt hiện lên sự hăng hái.
Chắc chắn sẽ có!
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ dẫn theo Tần Minh Nguyệt băng sang bên kia bờ.
Tìm kiếm thật kỹ!
Mặt đất nơi đây bị phủ bởi lá thông màu vàng, toàn bộ cỏ dại đều nằm ở bên dưới.
Tần Minh Nguyệt nhăn mày hỏi: “Rốt cuộc là anh đang làm gì vậy hả?”
Tìm gì chứ?
Có đồ ăn không?
Trương Minh Vũ nói lại một lần nữa: “Lát nữa cô sẽ biết thôi mà”.
Nói cũng đã nói rồi, nếu không tìm được thì xấu hổ quá...
Tần Minh Nguyệt tức giận trừng mắt.
Gì mà bí mật dữ vậy?
Trương Minh Vũ mặc kệ, tiếp tục tìm kiếm trên mặt đất.
Ngay sau đó, anh tới một chỗ cỏ dại phát triển khá tốt, không cao lắm.
Trương Minh Vũ nhăn mày lại.
Đây chính là nơi bọn thỏ sống!
Bầu trời đang tối dần.
Hành động của Trương Minh Vũ trở nên nhanh hơn, cẩn thận tìm kiếm.
Hả?
Đột nhiên hai mắt Trương Minh Vũ sáng lên!
Nhìn thật kỹ mới phát hiện bên trong bụi cỏ có những dấu chân nhỏ xíu!
Có vẻ như con gì đó đã đi ngang qua!
Đây là...
Đôi mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Có thỏ thật sao?
Rõ ràng là thỏ đã đi qua con đường này rất nhiều lần.
Trương Minh Vũ không còn do dự nữa, lặng lẽ tìm kiếm dọc theo đường đó.
Cẩn thận từng bước chân!
Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt lại một lần nữa lóe lên sự hoang mang.
Đang làm gì vậy?
Tần Minh Nguyệt làm ra vẻ muốn hỏi thử.
Suỵt!
Trương Minh Vũ vội vàng làm ký hiệu im lặng.
Anh đã nhìn thấy hang thỏ!