Sau đó Trương Minh Vũ cũng bắt đầu ăn.
Vị khá ngon, mùi hương cũng không tồi.
Chờ nguội một chút, hai người bắt đầu cắn từng miếng lớn.
Cực kỳ thỏa mãn.
Đùng đoàng.
Đột nhiên, một âm thanh trầm đục vang lên.
Động tác của hai người chợt dừng lại.
Đây là... sấm sét sao?
Đây là...
Trời sắp mưa?
Trong mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ rối rắm.
Khó trách vừa rồi bên ngoài tối như vậy, hóa ra… là trời kéo mây...
Tần Minh Nguyệt nhíu mày.
Bây giờ cả hai bị mắc kẹt trong thung lũng này, nếu trời mưa… sẽ càng thêm bất lợi cho họ.
Nhưng…
Không ai thay đổi được.
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Trời mưa, bọn họ càng khó để tìm được chúng ta, có thể ngủ ngon”.
Trong bất kỳ trường hợp nào, giữ vững tinh thần lạc quan là được.
Tần Minh Nguyệt bĩu môi phàn nàn: "Ở nhà không lương thiện, ra ngoài gặp mưa như trút nước”.
Ơ...
Trương Minh Vũ trừng mắt giận dỗi.
Chẳng mấy chốc, hai người đã ăn xong.
Ăn hơn phân nửa con thỏ, còn dư lại không nhiều…
Trương Minh Vũ lau miệng.
Ngẩng đầu nhìn lại, bên ngoài trời đen kịt.
Không xong rồi...
Đột nhiên, Trương Minh Vũ cau mày nói: "Chúng ta quên tìm nước uống”.
Tần Minh Nguyệt cũng giật mình nhận ra.
Nhưng... bây giờ trời đã tối, làm sao mà ra ngoài được?
Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: "Vậy sáng mai uống, tôi cũng không khát lắm”.
Trương Minh Vũ hung dữ trợn tròn mắt.
Cô không khát tôi khát.
Đùng đoàng!
Bất thình lình, một tiếng sấm rền vang cả bầu trời.
Gió bắt đầu nổi lên.
Trong mắt Trương Minh Vũ ánh lên tia bất lực.
Trời thật sự sắp mưa…
Trương Minh Vũ nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, thu dọn đống củi khô bỏ vào hốc cây.
Tần Minh Nguyệt cũng không nhàn rỗi.
Lộp bộp!
Không lâu sau, từ nơi xa truyền đến một trận âm thanh rất nhỏ.
Lòng Trương Minh Vũ thắt lại.
Mưa rồi.
Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Mau trở về nhanh lên”.
Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.
Còn chưa đi được mấy bước thì mưa đã như trút nước.
Mẹ kiếp!
Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt nhìn.
Cái lạnh nhanh chóng bao trùm cơ thể anh.
Điều quan trọng nhất là… tại sao vừa bắt đầu đã lớn như vậy?
Chẳng mấy chốc, quần áo của Trương Minh Vũ đã ướt sũng.
Trở lại hốc cây.
Phù!