Men say càng khiến cô thêm buồn phiền, làm cô đánh mấy lý trí!
Giây phút gã côn đồ sắp chạm vào người Lâm Kiều Hân, cô giận dữ phi con dao tới!
Trước khi đến đây, cô đã lường trước được tình cảnh này!
Gã côn đồ hoảng sợ!
Gã ta luống cuống nghiêng người né tránh, cả người ngửa ra sau nhưng vẫn bị con dao của cô chém vào cánh tay!
Hự!
Gã ta hít một hơi khí lạnh!
Cơ thể nặng nề ngã lăn ra đất!
Mấy tên côn đồ khác vội vàng chạy lên đỡ lấy gã ta!
Lâm Kiều Hân đứng dậy thở hổn hển, lửa giận cuồn cuộn dâng trào, lòng thầm cảm thấy hối hận.
Gã côn đồ kia nhanh chóng đứng bật dậy, quát ầm lên: “Con điếm chết tiệt dám đánh ông đây hả?”
“Muốn chết đúng không?”
Dứt lời, gã ta giơ bàn tay to ra!
Bốp!
Tiếng bạt tai thanh thuý vang lên!
Cô hứng trọn một cái tát của gã ta, ngã sóng soài trên mặt bàn!
Choang!
Đống chén rượu trên mặt bàn lập tức rơi lả tả dưới đất!
Tiếng động ở đây quá lớn, khiến tất cả đều chú ý tới, bao gồm cả Trương Minh Vũ đang sốt sắng tìm cô.
Lâm Kiều Hân đứng dậy, đầu óc dần tỉnh táo lại trong cơn đau nhức.
Khoé miệng cô đã ứa ra vết máu!
Gã côn đồ không cam lòng, lại giận dữ gầm lên: “Con điếm thối này, mày có biết ông đây là ai không mà dám đâm tao?”
“Còn giả vờ trong trắng với tao! Mày tới cái chốn này còn tưởng mày tốt lành lắm à?”
Lâm Kiều Hân nghiến răng ken két.
Cô vốn chỉ muốn mượn rượu giải sầu mà thôi. Bởi cô chẳng còn cách giải toả nào khác!
Gã côn đồ lại gào lên: “Con mẹ nó ông đây đang nói chuyện với mày đấy! Điếc à?”
“Có tin ông đây lột sạch mày rồi cho mày diễu hành khắp phố không!”
Câu nói này doạ Lâm Kiều Hân hoảng hồn!
Một gã côn đồ đứng đằng sau chợt bước ra, hèn mọn nói: “Anh Quân nói nhảm với cô ta nhiều như vậy làm gì? Dẫn đi trò chuyện riêng xem phải bồi thường cho anh như thế nào là được mà!”
Hai mắt gã sáng rực lên!
Anh Quân cười lạnh một tiếng: “Cũng được, dẫn nó đi!”
Gã ta vừa dứt lời, mấy tên côn đồ phía sau tức thì thèm thuồng xoa tay đi tới chỗ cô!