Anh Quân sợ méo mặt, hốt hoảng gào lên: “Mày… mày định làm gì? Tao cảnh cáo mày… nếu… nếu mày dám động tới tao, chắc chắn mày sẽ phải chết! Con ả kia sẽ càng thảm hơn!”
Còn dám cứng miệng?
Câu nói của gã ta đã hoàn toàn chọc giận anh!
“Thế thì xem xem là mày thảm hay là tao thảm!”
Dứt lời, anh sải bước tiến về phía gã ta!
Anh Quân định bỏ chạy!
Trương Minh Vũ dứt khoát đá thật mạnh vào bụng gã ta!
Anh Quân lập tức ngã bổ nhào xuống đất!
Gãy mất hai cái răng cửa!
Anh thừa thắng xông lên, ngồi trên người gã ta đấm túi bụi!
Tiếng gào thét đau đớn không ngừng vang lên!
Đám người xung quanh thấy thế đều kinh hồn bạt vía!
Đánh thế này… liệu có làm chết người không?
Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, đầu óc rối bời.
Mãi lâu sau anh Quân mới khó nhọc lên tiếng: “Đại ca… đừng… đừng đánh nữa. Tôi sai rồi… anh mà đánh nữa… là tôi đi đời nhà ma đấy…”
Phù!
Trương Minh Vũ thở hổn hển, đánh nhiều quá khiến anh bị mất sức.
Anh giơ tay lạnh giọng quát: “Cút ra kia, quỳ xuống, xin lỗi!”
Giọng nói lạnh như băng!
Lâm Kiều Hân không khỏi giật nảy mình!
Anh Quân nghiến răng gào lên: “Anh đừng có mà quá đáng…”
Gã ta còn chưa dứt lời đã ăn trọn một cái bạt tai của anh.
Anh Quân lại bò lồm cồm dậy, hoảng sợ nói: “Đừng đánh nữa… tôi cút… tôi cút đây!”
Nói rồi gã ta cố lê cơ thể đau nhức bò tới trước mặt Lâm Kiều Hân.
Gã ta quỳ rạp xuống trước ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, lắp bắp nói: “Tôi… tôi sai rồi, cô… cô bao dung độ lượng tha cho tôi đi!”
Lâm Kiều Hân lại nhìn sang Trương Minh Vũ bằng ánh mắt phức tạp.
Nếu không nhờ có anh, hôm nay cô đã…
Một lúc sau, cô mới lạnh lùng nói: “Các người đi đi”.
Đám người anh Quân đứng sững sờ rồi cuống quýt bỏ chạy khỏi quán bar.
Đám người hóng hớt cũng chậm rãi tản đi.
Cô lau sạch vết máu dính trên khoé miệng, ánh mắt rối rắm.
Lúc đầu cô vốn đang vô cùng bực bội vì chuyện scandal.