Sếp Chu lạnh giọng chất vấn: “Trưởng phòng Trần oai phong thật đấy! Dám đuổi cả khách của tôi đi hả? Lại còn muốn sa thải tôi nữa à?”
“Trong tập đoàn Đại Phú mà ông còn dám chơi trò quy tắc ngầm như vậy sao?”
Trưởng phòng Trần sợ chết khiếp!
Đến lúc này ông ta mới chịu tin Trương Minh Vũ thực sự là khách của sếp Chu!
Chuyện này…
Ông ta đứng chết lặng, cả người gần như hoá đá.
Ánh mắt tràn đầy hối hận!
Sếp Chu lạnh lùng ra lệnh: “Bắt ông ta lại giao cho công an điều tra!”
Bịch!
Trưởng phòng Trần bàng hoàng ngã nhào ra đất.
Thế nhưng ông ta chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị mấy tên bảo vệ lôi ra ngoài.
Vương Tài nhếch miệng cười đắc ý.
Cô gái kia thì nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt, ánh mắt tràn ngập sự biết ơn!
Quan trọng nhất là anh còn trẻ như vậy đã có địa vị cao…
Nghĩ tới đây, hai mắt cô ta lại càng sáng rực lên!
Sếp Chu lạnh lùng nói: "Sao vậy? Không muốn đi làm nữa à?"
Lời này vừa dứt, mọi người vội vàng tản đi.
Trương Minh Vũ hơi sửng sốt.
Sếp Chu bình thường hay khum lưng khụy gối với anh... cũng có lúc nghiêm nghị như vậy sao?
Vương Tài bất giác muốn quay người rời đi.
Nhưng Trương Minh Vũ mở miệng nói: "Đợi đã".
Vương Tài sững sờ.
Ánh mắt sếp Chu tràn đầy nghi hoặc.
Trương Minh Vũ cười nói: "Sếp Chu à, người tên Vương Tài này xuống làm bảo vệ cũng vì không có tiền đút lót, cô thử điều tra chuyện này xem sao?"
"Dù sao chắc cô cũng không hy vọng Trần Đại Phú có loại thuộc hạ như thế kia đúng không?"
Anh vừa dứt lời, Vương Tài và sếp Chu sợ giật mình.
Vương Tài sững sờ, hoàn toàn không hiểu Trương Minh Vũ rốt cuộc muốn làm gì!
Sếp Chu cũng khiếp sợ, dù sao Vương Tài là do cô ta quản lý, cô ta cũng không ngờ tập đoàn Đại Phú lại có loại sâu mọt này!
Sếp Chu vội vàng đáp: "Vâng! Tôi bảo đảm sẽ giải quyết thật tốt chuyện này!"