Một phòng đấu giá khí phái như vậy!
Ở chính giữa có một đài đấu giá, đằng trước đài đấu giá xếp mười mấy dãy ghế sofa đắt tiền, theo hình rẻ quạt.
Càng về sau càng cao.
Mà ở vị trí hai bên của tầng hai còn có hai phòng riêng!
Trương Minh Vũ vừa định tìm chỗ ngồi xuống liền bị phó hội trưởng Chu ngăn lại, ông ta nịnh nọt cười: "Cậu Minh Vũ, chỗ của cậu ở bên này".
Trương Minh Vũ sững sờ.
Yên lặng đưa Vương Vũ Nam đi theo.
Phó hội trưởng Chu nhanh chóng đưa hai người đến phòng riêng thứ nhất phía tay trái.
Sau khi đi vào trong, Trương Minh Vũ trố mắt nghẹn họng.
Bên trong cái gì cũng có.
Ghế sofa đắt tiền, trà, tranh chữ của người nổi tiếng với đủ loại rượu vang đắt tiền...
Trên biển phòng còn viết một chữ "Thiên".
Vương Vũ Nam cũng sững sờ, mắt như lóe sáng.
Phó hội trưởng Chu cung kính nói: "Cậu Minh Vũ ngồi nghỉ một lát, buổi đấu giá sẽ được bắt đầu ngay đây, tôi đi ra ngoài trước để xử lý chút chuyện".
Trương Minh Vũ khách khí cười nói: "Được, ông đi đi".
Phó hội trưởng Chu không do dự nữa, ông ta xoay người đi ra khỏi phòng riêng, còn tiện tay đóng cửa phòng lại.
Trương Minh Vũ đứng bên cửa sổ nhìn xung quanh phát hiện ra chỗ này rất tốt, có thể nhìn thấy toàn bộ hội trường đấu giá.
Trần Đại Phú... thú vị đấy.
Trương Minh Vũ cười tươi, ngồi xuống ghế sofa.
Nhìn lại một lượt, mắt anh dừng lại ở bóng người đang ở giữa phòng.
Lâm Kiều Hân?
Nhìn kỹ lại, bên cạnh Lâm Kiều Hân không có ai.
Anh cũng rất hiếu kỳ không biết Lâm Kiều Hân đến đây làm gì?
Dù sao với tình hình bây giờ, nhà họ Lâm cũng không cần thiết mua tòa nhà, hơn nữa cũng chẳng có năng lực để mua...
Anh lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, im lặng ngồi xuống hàng ghế phía sau.
Tuy đã lộ rồi nhưng cái gì nên giấu thì vẫn nên giấu, dù sao vẫn có nhiều người chưa nhìn thấy.
Mọi người bên ngoài cũng dần dần vào trong.
Trương Minh Vũ không vội, im lặng ngồi trên ghế.
Vương Vũ Nam vô cùng biết ý, cô ấy rót cho Trương Minh Vũ một chén trà đưa đến tận tay anh.