Đèn flash loé lên một cái.
Nhưng gã phóng viên lại đứng chết lặng tại chỗ, không hề nhúc nhích!
Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười, lòng thầm cảm thấy đắc ý.
Thì ra có tiền lại sảng khoái như vậy!
Mãi lâu sau mọi người mới lần lượt lấy lại tinh thần!
Ánh mắt kinh hãi của bọn họ chuyển sang người anh, đến cả Hàn Thất Thất cũng không dám tin vào mắt mình!
Ừng ực!
Tiếng nuốt nước bọt thèm muốn đua nhau vang lên!
Rốt cuộc Lâm Diểu cũng tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Trương Minh Vũ tràn đầy sùng bái!
Thế nhưng sếp Lý và Lê Lê lại sợ chết khiếp.
Khoé miệng không ngừng giật giật, thế nhưng cơ thể như bị đóng băng không thể cử động được.
Anh bật cười cất tiếng nói: “Phải rồi, tôi có thể nhờ các anh bê tiền vào đây được không?”
Người đàn ông đeo kính vội đáp: “Đương nhiên rồi. Được phục vụ quý khách là niềm vinh hạnh của chúng tôi!”
“Xin hỏi anh muốn để tiền ở đâu?”
Trương Minh Vũ nở nụ cười chế giễu: “Để ở chỗ ông già béo mập kia đi, chôn sống ông ta cho tôi!”
Nói rồi anh giơ tay chỉ vào sếp Lý!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh lại vang lên dồn dập!
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía sếp Lý.
Người đàn ông đeo kính ngơ ngác hỏi lại: “Hả… hả? Để ở…”
Toàn thân sếp Lý lập tức run lẩy bẩy.
Một trăm triệu đấy!
Đến tận lúc này ông ta mới ý thức được mình đã chọc phải một người có thân phận không tầm thường chút nào!
Nếu là người bình thường, chỉ vài triệu đã đủ để khoe mẽ rồi, càng đừng nói tới một trăm triệu!
Ông ta hoảng loạn hét lên: “Tôi xin lỗi… tôi sai rồi! Cậu… tôi… tại tôi mắt chó khinh thường người khác, tôi biết sai rồi!”
Mặc dù ông ta biết mình sẽ không bị chôn sống!
Nhưng nếu chọc phải người có địa vị cao…
Tương lai của ông ta!
Trương Minh Vũ châm chọc nói: “Tôi chờ cả buổi trời mới mang được tiền tới. Ông nói một câu xin lỗi là xong chuyện rồi sao?”