Trương Minh Vũ cười cười cợt nhả: "Vậy bây giờ Kiều Hân đã đàm phán thành công, vì sao bác hai lại ôm hết công lao về mình như thế?"
"Tôi..."
Chỉ một câu của Trương Minh Vũ đã khiến Lâm Quốc Long nghẹn họng, không cách nào trả lời được.
Thực ra, Trương Minh Vũ cũng rất muốn biết, vì sao Lâm Quốc Long lại làm thế?
Lẽ nào chỉ vì thể diện?
Anh mơ hồ cảm thấy chuyện này dường như không đơn giản như vậy đâu.
Lâm Quốc Phong thấy thế cũng phải thất vọng nhìn Lâm Quốc Long.
"Thôi đủ rồi, chớ ồn ào nữa! Đều là người nhà họ Lâm ta, ai đàm phán thành công mà chẳng thế, công lao lần này mỗi người nhận một nửa đi, tôi sẽ ghi nhớ".
Lâm Quốc Phong thở dài, bất đắc dĩ nói.
Nghe nói thế, Lâm Kiều Hân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô biết, có được kết quả như thế đã là tốt lắm rồi.
Lâm Quốc Long híp mắt, nhưng ông ta cũng hiểu Lâm Quốc Phong làm thế là đã nể mặt mình lắm rồi, cuối cùng ông ta đành nhịn xuống.
Ngay khi mọi người đều cho rằng sóng đã êm, gió đã lặng, Trương Minh Vũ lại mỉm cười, nói: "Một mình Kiều Hân tìm đến đối tác, một mình Kiều Hân đàm phán".
"Vậy thì dựa vào đâu mà công này phải chia mỗi người một nửa?"
Lâm Quốc Long nheo mắt, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, cậu đừng có được nước lấn tới".
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Cháu chỉ muốn đòi lại công bằng cho Kiều Hân mà thôi".
Lâm Kiều Hân lặng lẽ đứng sau lưng anh, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Lòng cô dường như vừa có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua.
Nhưng cô cũng lo lắng vô cùng, bởi nếu thật sự làm to chuyện thì cô cũng chẳng được lợi gì.
Lâm Quốc Phong phẫn nộ đứng lên, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, cậu nên một vừa hai phải thôi!"
"Nói sao chăng nữa, bên đối tác chịu hợp tác với Kiều Hân cũng đều nhờ mặt mũi của nhà họ Lâm này".
"Cậu cho rằng tất cả đều là công lao của một mình Kiều Hân sao?"
Trương Minh Vũ lại nhếch miệng cười, hỏi: "Bác cả, bây giờ nhà họ Lâm... còn mặt mũi để người ta nể sao?"
"Hỗn láo!"
Lâm Quốc Phong lập tức gầm lên: "Trước đã nhục mạ người nhà họ Lâm, giờ lại sỉ nhục nhà họ Lâm này!"
"Trương Minh Vũ, cậu coi nhà họ Lâm chúng tôi là cái gì hả!"
Tiếng quát nặng nề như tiếng sấm, khí thế hùng hổ vô cùng!
Lâm Kiều Hân cũng bất chợt cảm thấy hơi chột dạ.
Trương Minh Vũ lại không hề sợ hãi, anh tiếp tục cười nói: "Cháu không có ý sỉ nhục nhà họ Lâm, cháu chỉ muốn nói là, các bác bắt nạt Kiều Hân hơi quá rồi".
"Chẳng lẽ các bác không sợ bên đối tác biết được nhân phẩm các bác thế này, sẽ từ chối hợp tác với các bác sao?"
Nói xong, trong lòng Trương Minh Vũ đã nảy lên một tia giận dữ.
Thành quả do Lâm Kiều Hân vất vả đổi lấy, Lâm Quốc Long dựa vào đâu mà dám thò tay cướp giật?