Lâm Kiều Hân cắn răng, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
Trương Minh Vũ cười cười, nói: "Bác cả, bác hai, hai người thật là thú vị, rõ ràng công lao vốn nên thuộc về Kiều Hân bị người ta cướp đi, giờ lại quay sang hỏi tội Kiều Hân".
"Cháu thật muốn hỏi một câu, bác hai cướp công của Kiều Hân như thế, có lợi gì cho bác sao?"
Câu chất vấn này khiến Lâm Quốc Long lại một lần nữa nổi trận lôi đình, nhưng lại không cách nào phản bác được.
Lâm Quốc Phong hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, nói: "Kiều Hân, chuyện này không phải trò đùa, đây là chuyện hết sức hệ trọng với nhà họ Lâm chúng ta đấy".
"Chỉ cần cháu có thể kéo cơ hội hợp tác này về một lần nữa, bác bảo đảm toàn bộ công lao sẽ thuộc về cháu".
Lâm Kiều Hân cũng đang vô cùng hoang mang, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Lâm Quốc Long đã bừng tỉnh, sốt sắng nói ngay: "Đúng đúng! Kiều Hân, cháu mau đi thương lượng lại đi, lần này công lao chắc chắn sẽ thuộc về cháu".
Lâm Kiều Hân cắn răng im lặng.
Lúc này, ngay cả cô cũng không biết liệu có thể đàm phán thành công một lần nữa không.
Vừa định đáp lại, bên tai đã vang lên giọng nói lạnh nhạt của Trương Minh Vũ: "Lúc cướp công của người khác, bác hai đã nghĩ gì vậy?"
Chuyện này, trước sau anh vẫn không bỏ qua được.
Hơn nữa, dù chuyện này qua đi, về sau Lâm Kiều Hân nhất định sẽ bị bắt chẹt nhiều hơn nữa.
Anh không muốn thấy Lâm Kiều Hân phải chịu thiệt thòi!
Lâm Quốc Long nổi giận gầm lên một tiếng: "Cậu câm mồm cho tôi! Kiều Hân là nhân viên của tập đoàn Lâm Thị chúng tôi, con bé có trách nhiệm và nghĩa vụ làm việc cho tập đoàn Lâm Thị này".
Nụ cười trên môiTrương Minh Vũ chậm rãi nhạt dần, anh lạnh lùng nói: "Áp lực làm việc vượt quá sức, làm ra thành tích liền bị cướp đi, loại công ty thế này... ở lại còn có ý nghĩa gì sao?"
Lòng anh đã vẽ nên một kế hoạch!
Nhưng những người nhà họ Lâm vừa nghe anh nói thế, lập tức đều trợn to mắt lên.
Lâm Kiều Hân cũng ngơ ngác không dám tin tưởng.
Lâm Quốc Phong quát lên giận dữ: "Trương Minh Vũ, chuyện của Kiều Hân còn chưa tới phiên cậu nhúng tay quyết định".
Trương Minh Vũ lại như thể không hiểu ý người nói, chỉ âm thầm liếc nhìn ông cụ Lâm một cái.
Phát hiện sắc mặt ông cụ không có gì bất thường, anh mới thở dài một hơi.
Tập đoàn Lâm Thị hiện nay đã không thể phát triển nổi rồi.
Quá hỗn loạn.
Chi bằng để Lâm Kiều Hân yên lặng phát triển Tuyền Ảnh, có anh giúp đỡ bên cạnh, có khi còn đáng tin hơn.
Lâm Quốc Long híp mắt lạnh lùng nói: "Kiều Hân, cháu không có gì muốn nói sao?"
Lúc này, đầu óc Lâm Kiều Hân đang vô cùng hỗn độn.
Cô không ngờ Trương Minh Vũ lại nói ra những lời như thế.
Nhưng khi nhìn bóng anh từ phía sau, lòng cô đột nhiên hiện lên cảm giác an ổn và bình yên đến lạ.
Mỗi lần gặp phải nguy hiểm hay trắc trở, luôn là bóng hình này...
Trương Minh Vũ lại không suy nghĩ nhiều.