Vương Vũ Nam cười bảo: "À, cái đó à, tôi không biết tập đoàn Lâm Thị nha, tôi chỉ muốn hợp tác với cô thôi".
"Hợp tác giữa chúng ta vẫn đang tiếp tục".
Chỉ một câu đã khiến Lâm Kiều Hân hoàn toàn ngây dại.
Giọng Vương Vũ Nam lại vang lên lần nữa: "Chừng nào cô có thời gian? Chúng ta gặp mặt kí nốt phần hợp đồng chưa hoàn thành kia luôn".
Lâm Kiều Hân kích động vô cùng, vội vã nói: "Bây giờ có thời gian, tôi có thể qua đó bất cứ khi nào cần".
Khóe miệng Trương Minh Vũ nở một nụ cười tươi.
Lâm Kiều Hân vui, anh cũng vui.
Hai bên nhanh chóng ấn định thời gian rồi cúp điện thoại.
Lâm Kiều Hân kích động nói: "Cô ấy... thực sự muốn hợp tác với tôi, chuyện này... rốt cuộc là sao nhỉ?"
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhún vai, cười nói: "Tôi cũng không biết, có lẽ người ta thực sự coi trọng con người cô thôi".
Đáy mắt Lâm Kiều Hân lại lóe lên, cô hỏi: "Chuyện này... không phải là có liên quan đến anh đấy chứ?"
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Lâm Kiều Hân... đúng là rất nhạy bén nhỉ.
"Sao có thể thế được, sao tôi lại có liên quan đến vụ hợp tác của cô được, tôi còn chẳng biết vụ hợp tác của cô là sao..."
Trương Minh Vũ lúng túng cười nói.
Những lời này, Lâm Kiều Hân quả thực không thể phản bác, mối nghi ngờ trong lòng cũng dần bị kích động thay thế.
Trương Minh Vũ tiếp tục cười bảo: "Giờ có phải đã có tiền phát triển Tuyền Ảnh rồi không?"
Lâm Kiều Hân gật đầu thật mạnh.
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Được rồi, vậy cô mau đi kí hợp đồng đi, làm xong công trình này là cô có thể hoàn thành mơ ước của mình rồi".
"Nhà họ Lâm vẫn cần nhờ cô bảo vệ".
Lâm Kiều Hân chăm chú nhìn Trương Minh Vũ một cái, ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Tôi đi đây, cô mau lái xe đi đi thôi".
Nói xong, Trương Minh Vũ mở cửa xe đi xuống.
Lâm Kiều Hân trầm ngâm một lát, mãi đến khi Trương Minh Vũ phất tay ra hiệu mới đạp chân ga.
Xe đã phóng đi nhưng ánh mắt cô vẫn gắn chặt lấy bóng hình Trương Minh Vũ qua gương xe.
Mãi đến khi ô tô biến mất ở cuối đường, Trương Minh Vũ mới chậm rãi thu lại nụ cười trên môi.
Việc này xử lí xong, Lâm Kiều Hân cũng đã hoàn toàn độc lập, Trương Minh Vũ cũng coi như đã giải quyết được một mối lo âu trong lòng.
Không lâu sau, một chiếc Mercedes màu đen chậm rãi đỗ trước mặt Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, mở cửa xe, ngồi vào trong.
Long Tam nhanh nhẹn lái xe phóng về biệt thự.
Trương Minh Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, dẫu sao cũng không có chuyện gì, tinh thần đã thả lỏng ít nhiều.