Chu Cửu Yến hào hứng nhìn Trương Minh Vũ.
Triệu Khoát lửa giận xông lên, phổi cũng sắp tức đến nổ rồi!
Bà Triệu nghiến chặt răng, tức giận giơ tay: "Mày... mày to gan! Mày có biết tao là ai không? Có tin tao cho mày biến khỏi Hoa Châu trong chớp mắt không?"
Trương Minh Vũ cố ra vẻ kinh ngạc, lắc đầu lìa lịa: "Không tin".
"Mày..."
Bà Triệu hít thở dồn dập, lồng ngực phập phồng lên xuống!
Đột nhiên bà ta nhớ đến Trần Đại Phú đứng bên, lạnh lùng nói: "Thằng nhãi, mắt mở to cái mắt chó của mày ra! Người đứng cạnh tao là người giàu nhất Hoa Châu bọn mày đấy! Trần Đại Phú đấy!"
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng: "Bà già, thế bà mở to mắt ra mà xem, tôi quen ông ấy đấy".
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ.
Ngay cả cụm từ bà già cũng bị mọi người bỏ qua!
Bà Triệu tức đến ngứa răng!
Một lúc sau mới quay người tức giận nói: "Ông Trần, ông nghe thấy chưa? Cậu ta quen ông nên kiêu ngạo như vậy đó, thế này rõ ràng là đang khiêu khích ông!"
Lời này vừa dứt, ánh mắt Hàn Thất Thất dầy vẻ lo lắng.
Cô bất giác nhìn Hàn Thiên Hoa.
Dù sao nếu như Trần Đại Phú định nhằm vào Trương Minh Vũ, cô cũng không có cách nào bảo vệ anh!
Triệu Khoát cười khẩy, ánh mắt lóe lên vẻ âm hiểm!
Bà Triệu không ngừng nở nụ cười rét lạnh!
Trần Đại Phú mỉm cười nói: "Tôi nghe thấy rồi, có điều cậu ấy đâu có khiêu khích tôi, việc người anh em của tôi quen tôi... sao lại thành khiêu khích được?"
Một câu nói khiến cả căn phòng lặng im như tờ!
Mọi người đều đờ người ra!
Trần Đại Phú nói gì vậy?
Trương Minh Vũ... là anh em của ông ta?
Triệu Khoát cũng sững sờ! Hàn Thất Thất trợn tròn mắt há hốc mồm!
Dù là Hàn Thiên Hoa từng trải cũng không nhịn được mà khiếp sợ!
Bà Triệu thì càng khỏi nói, nụ cười khẩy trên mặt bà ta lập tức đông cứng, ánh mắt hoang mang!
Cả căn phòng chỉ có mình Chu Cửu Yến nhìn anh một cách đầy ẩn ý.
Một lúc sau, mọi người mới từ từ hoàn hồn.
Bà Triệu trố mắt nghẹn họng hỏi: "Ông Trần, ông... ông nói gì vậy? Cậu ta... là anh em của ông?"
Trần Đại Phú cũng chẳng thèm để ý, cười nói: "Cậu Minh Vũ, mấy ngày rồi cậu không tìm tôi, ở đâu phát tài mà không đưa tôi theo thế".
Mặc dù không trả lời, nhưng nói như vậy còn kinh khủng hơn là trả lời!