Tô Mang ngẩng đầu trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trương Minh Vũ.
“Sao thế? Sợ rồi à?”, Tô Mang mỉm cười quyến rũ nhìn anh!
Anh gượng cười đáp lại: “Em có gì phải sợ cơ chứ? Chẳng lẽ chị còn ăn thịt được em sao?”
Tô Mang mỉm cười, ánh mắt sáng rực: “Chưa chắc đâu nhé”.
Câu nói này…
Khiến toàn thân anh sởn cả gai ốc.
Anh không ngờ một người lạnh lùng như Tô Mang lại có thể quyến rũ đến vậy…
Quyến rũ chết người…
Trương Minh Vũ bất lực thở dài một tiếng.
Cô ấy mỉm cười thần bí đổi chủ đề: “Dạo gần đây em có dự định gì không?”
Chủ đề này nhanh chóng gợi lên sự hứng thú trong anh.
Dù sao khi nhắc đến kinh doanh, Tô Mang quả thực xứng đáng là một thiên tài!
Anh vội vàng lên tiếng: “Em đã mở chi nhánh cho khách sạn Hồng Thái rồi. Bây giờ em chỉ muốn mau chóng mở rộng quy mô của Hồng Thái ra khắp Hoa Châu rồi hướng ra thế giới!”
Nói tới đây, anh có hơi kích động!
Thế nhưng Tô Mang lại buồn bực trợn mắt lườm anh, không vui nói: “Chẳng có tiền đồ gì cả. Dù em mở khách sạn ra toàn thế giới thì có ích gì?”
Anh ngẩn người..
Mở ra khắp thế giới… thì có ích gì?
Trời ạ.
Chỉ một câu nói đã huỷ hoại toàn bộ tư tưởng của anh!
“Vậy…”, anh ngơ ngác mở miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Cô ấy cười đáp: “Cũng phải. Em mới tiếp xúc với kinh doanh chưa lâu, có được thành tích như bây giờ đã rất tốt rồi”.
“Nhưng chị vẫn phải nhắc nhở em một câu, em không giống những người khác. Trách nhiệm em phải gánh vác nặng nề hơn người bình thường rất nhiều”.
“Cái em cần phát triển không chỉ là một chuỗi khách sạn”.
Anh mờ mịt hỏi: “Thế… em còn phải phát triển cái gì nữa?”
Tô Mang bật cười, nghiêm giọng nói: “Có thể phát triển được cái gì đều phải cố mà phát triển”.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Câu nói này không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu anh nhưng anh không thể nghiền ngẫm ra được ý nghĩ của nó.
Tô Mang còn dặn dò thêm một câu: “Em trai à, việc em cần làm không chỉ là phát triển một lĩnh vực nhỏ lẻ mà phải cố gắng nắm trọn toàn bộ nền kinh tế của cả một thành phố”.
Ừng ực!
Anh gian nan nuốt nước bọt, ánh mắt tràn đầy hãi hùng.
Không phải nói đùa đấy chứ…