Trương Minh Vũ ngẩn người, vô thức nhớ lại cảnh tượng thời thơ bé.
Khi đó Tô Mang nói trong miệng anh có con bọ, nhất định phải mau chóng lấy ra!
Anh nhếch miệng cười đáp: “Đương nhiên… là nhớ”.
Hai mắt cô ấy sáng rực lên, mỉm cười trêu chọc: “Chị thấy em không nhớ đâu. Hay là… chị ôn tập lại với em một lần nhé?”
Nói xong, cô ấy chợt dùng sức đè chặt Trương Minh Vũ ở trên giường.
Còn cô ấy thì xoay người ngồi lên!
Bốn mắt tròn xoe nhìn nhau. Một bầu không khí kỳ lạ dần dâng lên!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập!
Anh thực sự khó có thể chịu đựng được kích thích lớn như vậy.
Ánh mắt Tô Mang hơi mơ màng, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng.
Dường như dòng chảy thời gian bị đóng băng ở giây phút này. Nhịp tim của anh đã đạt tới mức cực hạn!
Cả người anh nóng rực lên!
Thế nhưng Tô Mang lại chỉ giữ yên tư thế, không chịu cúi người xuống.
Một lát sau, sự xúc động trong người anh dần lắng xuống.
Lý trí đã giành chiến thắng.
Ngay khi anh đang bối rối không biết nên làm thế nào cho phải thì Tô Mang lại thở dài cười khổ: “Bọn họ không ở đây mà chị vẫn chẳng thể một mình chiếm đoạt được em…”
“Phiền chết mất, tại sao lại phải đồng ý cái điều kiện chết tiệt kia cơ chứ?”
Nói rồi cô ấy tức giận bỏ sang bên cạnh.
Trương Minh Vũ ngơ ngác.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Chẳng bao lâu sau, cô ấy tức giận đùng đùng chui vào trong chăn nằm xuống.
Anh cũng thầm cảm thấy may mắn.
Thế là anh vội vàng di chuyển tới bên cạnh cô ấy, vô thức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng vừa mới đặt lưng nằm xuống, anh lại cảm thấy trời đất quay cuồng.
Không còn kích thích mê người, men say lại ập tới.
Thoáng chốc, anh đã chìm đắm trong cảm giác mê mang do men rượu gây ra.
Không biết trôi qua bao lâu sau, chuông điện thoại của anh chợt reo lên.
Thế nhưng anh vẫn còn mơ màng trong giấc mộng nên không thèm để ý tới.
Anh chỉ thấy người mình trĩu nặng.
Sáng hôm sau, anh chẫm rãi tỉnh dậy.