Nhưng anh biết, ba đánh một không què cũng chột!
Tóc vàng nổi giận đùng đùng, phẫn nộ gầm lên: "Thằng nhãi, là mày tự tìm đến cái chết nhé! Vậy đừng trách tao không khách khí!"
Lời vừa dứt, gã liền gầm lên: "Lên cho tao!"
Hai tên côn đồ đứng sau tiến lên xông thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ!
Hàn Thất Thất không vội, cô đưa Vương Vũ Nam lùi về sau hai bước.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Tuy nhiên anh còn chưa động đậy, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Dừng tay cho tao!"
Mọi người đều sững sờ.
Ngẩng đầu nhìn qua liền thấy một anh thanh niên đang chạy nhanh tới.
Người đến chính là Chu Vân Phong!
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia rét lạnh, trong đầu dần tỉnh táo lại!
Tóc vàng nhìn lại, lạnh lùng nói: "Mày là ai?"
Mặc dù nói vậy, nhưng giọng điệu rõ ràng khách khí hơn nhiều!
Trương Minh Vũ cười khẩy.
Anh cũng muốn xem vở kịch này phết!
Chu Vân Phong cười khẩy, ngạo nghễ nói: "Mày mà cũng xứng hỏi tên tao á?"
Nói xong câu này anh ta liền bước tới cạnh Hàn Thất Thất.
Tóc vàng nhíu mày.
Trương Minh Vũ cũng bất lực lắc đầu, diễn giả trân quá.
Có điều anh cũng không vội, cứ im lặng đứng đợi đi vậy.
Chu Vân Phong lo lắng nói: "Thất Thất, em không sao chứ? Anh sắp lo chết mất rồi!"
"Yên tâm, có anh bảo vệ em, anh sẽ không để em xảy ra bất kỳ chuyện gì đâu!"
Sau khi nói xong trên mặt anh ta liền lộ ra vẻ kiên quyết!
Hàn Thất Thất nhíu mày, ngạc nhiên nhìn, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ.
Trầm ngâm hồi lâu, cô ta mới lên tiếng: "Tôi không sao".
Chu Vân Phong thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nói: "Yên tâm đi Thất Thất, chỉ cần anh còn ở đây, anh sẽ không để ai động vào dù chỉ là một sợi tóc của em!”
Sau khi nói xong, cơ thể hắn ta khẽ di chuyển, chắn trước mặt Hàn Thất Thất.
Trương Minh Vũ cạn lời.
Tên này đang muốn diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân à?
Chu Vân Phong lại lạnh lùng lên tiếng: "Tao không biết bọn mày là ai nhưng bọn mày mà dám động vào em họ tao, tao bảo đảm tao sẽ xé xác chúng mày ra".
Lời lẽ khí thế vạn phần