Chuyện này vô cùng nghiêm trọng.
Nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của khách sạn. Lượng khách đông đảo khó khăn lắm mới tạo ra được cũng có khả năng bị huỷ hoại trong chốc lát!
Thư ký Ngô trầm ngâm một lúc, khó xử nói: “Sợ là chỉ có thể duy trì được tới khoảng ba bốn giờ chiều. Còn buổi tối là giờ cao điểm… e là không đủ đâu”.
Nghe thấy thế, anh lại càng cuống lên.
Hàn Thất Thất bất đắc dĩ nói: “Anh lại đắc tội ai nữa rồi?”
Trương Minh Vũ cũng không hiểu.
Triệu Khoát, Dịch Thanh Tùng và cả Hà Gia Hoa đều có khả năng làm chuyện này.
Chu Vân Phong cũng rất đáng nghi!
Nhưng bây giờ tất cả đều không có ý nghĩa gì cả. Quan trọng nhất vẫn là phải mau chóng tìm kiếm nhà cung ứng hàng hoá khác!
Anh vội vàng lên tiếng dặn dò: “Mau đi nghĩ cách liên hệ với các nhà cung ứng khác, càng nhanh càng tốt!”
“Vâng!”
Thư ký Ngô cung kính đáp lại một tiếng rồi gấp gáp rời khỏi văn phòng.
Lòng anh chợt có một cảm giác bất an.
Rốt cuộc là kẻ nào?
Mười phút sau, thư ký Ngô lại hớt hải chạy về, hoảng loạn báo cáo: “Anh Trương, mấy nhà khác nghe thấy chúng ta là khách sạn Hồng Thái đều dứt khoát từ chối, đến cả giá cả cũng không thèm hỏi!”
Anh nhíu mày gặng hỏi: “Cô đã hỏi hết toàn bộ các cửa hàng cung ứng khắp Hoa Châu chưa?”
Thư ký Ngô gật đầu chắc nịch: “Hỏi hết rồi!”
Trương Minh Vũ nheo mắt lại, lửa giận dâng trào.
Hiển nhiên có người đang cố tình gây khó dễ cho anh!
Anh suy tư một lúc lâu rồi lại hỏi: “Mấy chỗ lân cận thì sao?”
Vương Vũ Nam lắc đầu lên tiếng: “Không được, nếu là các tỉnh lân cận thì không kịp chuyển hàng tới đâu”.
Anh cũng đã nghĩ tới điều này.
Thế nhưng khách sạn không thể thiếu đồ ăn được!
Thế là anh cắn răng, kiên định ra lệnh: “Bây giờ hãy tìm mọi cách mua đồ ăn về, dù có phải ra chợ tạm cũng được!”
Thư ký Ngô gật đầu đáp: “Vâng!”
Dứt lời, cô ấy lại vội vã quay người rời đi.
Không hiểu sao anh cứ có một dự cảm không lành.
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam đều cố gắng nghĩ cách, nghĩ được cái gì đều nói ra hết.
Chỉ cần có ích, anh sẽ lập tức cho người đi làm theo.
Thoáng chốc, toàn bộ khách sạn đều trở nên bận rộn. Đến cả nhân viên phục vụ đang nghỉ ngơi cũng lũ lượt ùa ra khỏi khách sạn.
Để mua thức ăn!
Từng giây từng phút trôi qua.
Chỉ trong nháy mắt đã tới giữa trưa!
Thế nhưng chuyện này vẫn chưa thể giải quyết. Lòng Trương Minh Vũ nóng như lửa đốt!
Thư ký Ngô chạy vào phòng làm việc của anh, thở hồng hộc nói: “Không được rồi. Tất cả mọi cách đều vô dụng! Chúng ta không mua được chút thức ăn nào cả!”
“Ngoài chợ không chịu bán cho chúng ta vì biết chúng ta là khách sạn Hồng Thái!”
“Tuy đặt hàng rau quả ở ngoại tỉnh thành công nhưng khâu vận chuyển lại xảy ra vấn đề nên không thể đưa thức ăn đi vào địa phận Hoa Châu!”
Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày, cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt!
Rốt cuộc là ai?
Thư ký Ngô còn lo lắng nói thêm: “Hôm nay chúng ta lại còn đông khách lạ thường!”