Ừng ực!
Một tràng tiếng nuốt nước bọt lại vang lên!
Những người có mặt trong sảnh lớn đều rơi vào tình trạng hoá đá!
Một cảnh sát giao thông bê thịt chạy vọt vào, luống cuống hỏi: “Để ở đâu đây?”
Sau lưng anh ta là cả một đoàn người đang xếp hàng chuyển thức ăn vào.
Họ ôm đủ loại thực phẩm, từ rau củ quả đến thịt cá!
Câu nói này khiến mọi người thấy mờ mịt, đầu óc trống rỗng không thể vận hành!
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Cứ để trong bếp là được!”
Hự!
Nghe anh nói vậy, đám người nhao nhao hít khí lạnh!
Trước khi anh lên tiếng, bọn họ còn có thể tưởng tượng ra kết quả khác!
Thế nhưng giờ đây… mọi người đều vỡ mộng!
Những thức ăn này thực sự được đưa tới cho Trương Minh Vũ.
Ai cũng đứng chết lặng lại chỗ!
Ánh mắt của mọi người đều tràn ngập vẻ khó tin!
Khách sạn Hồng Thái… huy động trực thăng vũ trang để chuyển thức ăn!
Đám người Triệu Khoát trợn tròn mắt!
Khoé miệng Hà Gia Hoa không ngừng co giật. Còn Chu Vân Phong thì ngạc nhiên tới mức quên cả hít thở!
Sao có thể như vậy được?
Đến tận lúc này, bọn họ vẫn không thể nào chấp nhận sự thật này!
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam cũng bị làm cho choáng váng, ánh mắt khiếp sợ không thôi!
Bọn họ cũng không dám tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt!
Đám nhân viên phục vụ đều ngây ngốc hồi lâu mới kịp lấy lại tinh thần. Ánh mắt sáng rực tràn đầy kích động!
Ai cũng phấn khởi mừng vui!
Lần này danh tiếng của khách sạn Hồng Thái lại được tăng lên rồi!
Trương Minh Vũ bật cười nhắc nhở: “Mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì nữa. Mau tới hỗ trợ đi chứ, khoanh tay đứng nhìn các chiến sĩ bận bịu như vậy mà được à?”
Lúc này, các nhân viên mới phản ứng lại được.
Tất cả đua nhau ùa ra ngoài, gia nhập đội quân vận chuyển thức ăn từ trong thùng đựng hàng vào khách sạn!
Toàn bộ sảnh lớn lặng ngắt như tờ!
Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn đám người đang làm không ngừng nghỉ. Bọn họ vẫn chưa thể chấp nhận sự thật khó tin này!
Xa xa bên ngoài khách sạn đã có đám đông vây kín, ánh đèn flash không ngừng chớp nháy!
Hồi lâu sau, toàn bộ thức ăn trong thùng đựng hàng đã được chuyển hết vào khách sạn. Trong nhà bếp bắt đầu bận rộn điên cuồng!
Trương Minh Vũ liếc qua đồng hồ, đúng lúc còn nửa tiếng nữa!
Đủ rồi!
Máy bay trực thăng đưa theo thùng đựng hàng chậm rãi rời đi. Đội cảnh sát giao thông cũng lên xe đi mất.
Chẳng mấy chốc, cổng khách sạn đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng người ở bên trong vẫn đang chìm trong nỗi khiếp sợ!
Hàn Thất Thất là người tỉnh táo lại đầu tiên. Cô ta kinh hãi nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ.
Sắc mặt của bốn người Triệu Khoát lập tức sa sầm.
Anh cười phá lên, chế giễu hỏi: “Anh Triệu thấy sao? Tốc độ cung ứng đồ ăn của khách sạn chúng tôi… cũng được đấy chứ?”