Dám mò tới tận cửa gây khó dễ, sao anh có thể mắt điếc tai ngơ?
Hàn Thất Thất cũng tò mò hỏi: “Thế anh định làm gì với mấy người Triệu Khoát?”
Anh nhếch miệng cười lạnh: “Tôi định… nuốt chửng bọn chúng!”
Nghe thấy thế, cô ta giật mình trợn tròn mắt.
Vương Vũ Nam cũng lộ vẻ mặt khó tin.
“Anh nói gì? Nuốt chửng… nhà họ Triệu?”, Hàn Thất Thất không dám tin hỏi lại lần nữa.
Đến cả Hàn Thiên Hoa cũng không làm nổi chuyện này!
Trương Minh Vũ mỉm cười nói tiếp: “Không chỉ nhà họ Triệu mà còn cả nhà họ Hà và nhà họ Dịch!”
Anh chợt nhớ tới câu nói của Tô Mang.
Có thể làm được gì thì cứ làm!
Lúc đầu anh vốn không biết mình nên làm cái gì, bây giờ đám người này lại tự dâng tới cửa.
Hàn Thất Thất kinh ngạc, há hốc mồm nhìn anh!
Vương Vũ Nam cũng mắt tròn mắt dẹt, khiếp sợ không tưởng tượng nổi!
Anh cũng không để bụng, chỉ bật cười nói: “Đừng quan tâm tới đám cậu chủ nhà giàu kia làm gì. Chỉ cần ba người Triệu Khoát đều ngã xuống, bọn họ tức khắc sẽ tan đàn xẻ nghé!”
Hàn Thất Thất ngơ ngác gật đầu.
Trương Minh Vũ cũng dần chìm vào suy tư.
Dịch Thanh Tùng, Hà Gia Hoa, còn cả Triệu Khoát.
Nên xử tên nào trước đây?
Trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng anh cũng quyết định nhằm vào Dịch Thanh Tùng trước!
Phải chọn chỗ yếu mà ra tay!
Sau khi hạ quyết tâm, anh thấy nhẹ lòng hơn hẳn.
Bây giờ thứ anh còn thiếu chính là thông tin về nhà họ Dịch!
Hai mắt anh sáng bừng lên. Anh chợt nhớ tới một bóng dáng thân thuộc!
Anh lập tức lôi điện thoại ra gọi vào một dãy số.
Đối phương nhanh chóng nghe máy.
Trươgn Minh Vũ cười nói: “Đến khách sạn Hồng Thái”.
Đầu dây điện thoại bên kia truyền tới một giọng nói tràn đầy cung kính: “Được!”
Sau khi cúp máy, Trương Minh Vũ khẽ nở nụ cười.
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam chỉ lẳng lặng quan sát, trong mắt toàn là kinh ngạc.
Anh bật cười nói: “Vậy thì Vũ Nam bắt đầu chuẩn bị ngày mai trở về thôn đi, cố gắng hoàn thành chuyện này càng sớm càng tốt. Có khó khăn gì cứ gọi điện cho tôi”.
Vương Vũ Nam ngoan ngoãn cất giọng đáp: “Vâng ạ”.
Anh lại quay sang nói với Hàn Thất Thất: “Nếu cô đã muốn tới đây làm việc thì tôi cũng sẽ không đối xử tệ bạc với cô. Đãi ngộ của cô sẽ giống với Vũ Nam”.
Cô ta mừng rỡ gặng hỏi: “Bao nhiêu tiền đấy?”
Anh cười đáp: “Ba nghìn”.
Nụ cười trên mặt cô ta lập tức cứng đờ, hét ầm lên: “Ba nghìn?”
Vương Vũ Nam bật cười gật đầu lên tiếng: “Đúng rồi, là ba nghìn!”
Anh còn bổ sung thêm một câu: “Yên tâm đi, chỉ cần cô làm việc thật tốt, tiền hoa hồng sẽ rất cao”.