Cả Hà Gia Hoa và Chu Vân Phong đều đứng sững người, không biết nên nói gì cho phải.
Trương Minh Vũ bật cười lên tiếng: “Anh Dịch, lần này đến lượt các anh đấy”.
Dịch Thanh Tùng hoảng loạn, khoé miệng không ngừng co quắp.
Hắn ta há miệng định mở lời nhưng lại không nói được câu gì.
Tất cả những người có thể gọi tới hắn ta đều gọi hết rồi, ai cũng là đại diện của các gia tộc lớn có tiếng tăm làm chủ một phương!
Vậy mà… cuối cùng vẫn không thể thắng nổi Trương Minh Vũ sao?
Dịch Bác Văn hốt hoảng dò hỏi: “Con trai à, con… còn người nữa không?”
Hắn ta lại càng cảm thấy áp lực như núi đè nặng trên vai, xấu hổ cất giọng đáp: “Bố ơi… tới… tới hết rồi”.
“Con…”
Ông ta lập tức nổi trận lôi đình!
Ban đầu ông ta cứ tưởng con trai mình đã nắm chắc phần thắng, vậy mà bây giờ…
Trương Minh Vũ khẽ cười nói: “Sếp Lý, hình như bọn họ hết người rồi đấy”.
Bấy giờ Lý Trung Sơn mới tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ.
Ông ta nhìn chằm chằm vào anh, ánh sáng trong mắt càng thêm nồng đậm!
Một lúc lâu sau, ông ta mới tươi cười lên tiếng: “Không biết bên phía ông Dịch còn có thể kéo ai tới đầu tư nữa không?”
Toàn thân Dịch Bác Văn run lẩy bẩy!
Dịch Thanh Tùng cũng xấu hổ cúi gằm xuống.
Hắn ta biết mình gây hoạ lớn rồi!
Thế nhưng có chết hắn ta cũng không ngờ được Trương Minh Vũ lại có thể mời tới cả hai ông lớn đứng đầu Hoa Châu này!
Hắn ta lại càng không cam tâm!
Dịch Bác Văn hít một hơi thật sâu, khó nhọc nặn ra từng chữ: “Hết… rồi…”
Sau khi nói xong, trông ông ta như già đi rất nhiều.
Lý Trung Sơn nhướng mày cười nói: “Vậy thì xin lỗi nhé, theo quy định ban đầu của chúng ta thì bây giờ tôi chỉ có thể bàn chuyện hợp tác với chàng trai tên Trương Minh Vũ này thôi”.
Dịch Bác Văn vẫn không muốn từ bỏ, kiên trì thuyết phục: “Nhưng mà chúng ta… đã hợp tác với nhau nhiều năm rồi mà sếp Lý. Sao lại có thể coi chuyện này như trò đùa vậy được?”
Ông ta đang cố gắng níu kéo!
Lý Trung Sơn che miệng cười khẽ: “Sao lại nói đây là trò đùa? Vừa rồi lúc đặt ra quy định ông cũng đồng ý rồi mà?”
“Hơn nữa… đầu tư càng nhiều thì đương nhiên càng có lợi cho Marmart hơn rồi”.
Chỉ một câu nói đã khiến Dịch Bác Văn nghẹn họng không nói nên lời.
Trương Minh Vũ mỉm cười vui vẻ: “Vậy chúng ta cùng lên tầng bàn chuyện hợp tác nào sếp Lý!”
Lên tầng?
Lý Trung Sơn nhướng mày nhìn anh, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn!
Trái tim anh lập tức siết chặt.
Anh nói gì sai rồi à?
Ông ta nhanh chóng đồng ý, còn cười đáp: “Được thôi, chúng ta cùng… lên tầng trò chuyện nào!”
Dứt lời, ông ta còn nhìn anh chăm chú.