Mẹ nó!
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm giác ghê tởm đang dâng trào trong cổ họng.
Anh cuống quýt giải thích rõ ràng: “À… ý tôi là để bọn họ ghi chép lại những yêu cầu của sếp Lý. Dù sao chúng ta cũng phải bàn chuyện hợp tác nữa mà”.
“Hợp tác…”
Lý Trung Sơn ngơ ra một lúc mới kịp phản ứng lại.
Ông ta dẩu môi trước ánh mắt khiếp hãi của anh!
Anh hít một hơi thật mạnh, cả người đều thấy khó chịu!
Hàn Thất Thất cũng cố nén cơn buồn nôn từ trong dạ dày, cố dời mắt sang chỗ khác.
Lý Trung Sơn lại làm nũng nói: “Được rồi, bàn chuyện hợp tác đi”.
“Phí hợp đồng của chúng tôi là ba mươi triệu một năm, đồng thời các cậu cũng phải chia hoa hồng cho chúng tôi”.
“Phí hợp đồng năm nay tăng thêm mười triệu”.
Khoé miệng anh không nhịn được khẽ co giật.
Cái tên này… đắt vậy sao?
Lý Trung Sơn vội vàng giải thích: “Các thương hiệu bày bán trong Marmart đều được chúng tôi thuyết phục. Bọn họ cũng sẽ thuê nhà lâu dài. Lợi nhuận do các cậu hưởng, tiền thuê cũng là của các cậu”.
Nghe xong, anh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Kỳ thực anh không hiểu biết gì nhiều về chuyện này.
Thế nhưng nếu nhà họ Dịch có thể tiếp nhận thì đương nhiên anh cũng không có vấn đề gì.
Quan trọng nhất là anh muốn dùng Marmart để chèn ép nhà họ Dịch!
“Không thành vấn đề!”
Anh sảng khoái đồng ý!
Lý Trung Sơn nhướng mày, cười nói: “Cậu làm việc quyết đoán thật đấy. Vậy thì quyền kinh doanh Marmart năm nay sẽ thuộc về các cậu”.
Dứt lời, ông ta lập tức búng tay một cái.
Nam thư ký điển trai đang đứng chờ bên ngoài vội vàng xấu hổ chạy vào, lấy ra một bản hợp đồng.
Trương Minh Vũ không chút do dự ký tên vào đó.
Sau khi chuyển khoản tiền bạc xong xuôi, Lý Trung Sơn cũng hoàn thành bản hợp đồng!
Hiện giờ trong thẻ ngân hàng của anh chỉ còn lại khoảng một trăm hai mươi triệu…
Đúng là tiêu tiền như nước.
Anh thầm thở dài một tiếng, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì đã chiếm được Marmart.
Tiếp theo là phải xuống tay với nhà họ Dịch!
Nghĩ đến đây, anh vô thức công môi nở nụ cười hài lòng.
Anh đứng dậy vui vẻ nói: “Mong là chúng ta sẽ… hợp tác vui vẻ nhỉ?”
Lý Trung Sơn cũng đứng dậy khẽ nắm tay anh cười đáp: “Hợp tác vui vẻ”.
Ông ta còn lén lút khều nhẹ lòng bàn tay anh hai cái…
Cả người anh như bị điện giật, tức tốc rút tay về.
Hàn Thất Thất cố nén cười.