Trương Minh Vũ thầm thở dài thườn thượt, lòng chợt chùng xuống.
Đến khi nào cảm giác ấm cúng mà anh mong ước… mới có thể trở thành sự thật?
Rốt cuộc bao giờ chị gái… mới trở về?
Giọng nói của Long Tam đột nhiên vang lên bên tai: “Đừng thở dài nữa, người chị kia của câu đã về nước rồi”.
“Ừ”.
Anh lạnh nhạt đáp lại một tiếng cụt lủn.
Nhưng vừa mới nhấc chân lên định bước đi, cả người anh lập tức cứng đờ!
“Anh… anh nói cái gì? Người chị nào của tôi?”, anh trợn tròn mắt gặng hỏi.
Trái tim anh cũng lập tức vui mừng hớn hở.
Long Tam lắc đầu đáp: “Tôi không nói được”.
Khoé miệng anh hơi co quắp, thế nhưng nội tâm vẫn hân hoan vui sướng.
Về nước rồi tức này là sắp trở về rồi đúng không?
Rốt cuộc là người chị nào vậy?
Anh vui vẻ ra mặt, dứt khoát sải bước đi thẳng vào trong biệt thự.
Nụ cười treo trên môi không cách nào khống chế!
Anh đẩy cửa ra, đi tới vị trí tay nắm cửa.
Khẽ giơ tay ấn tay nắm.
Vừa quay người lại, cả người anh đã lập tức căng thẳng!
Nụ cười trên mặt cứng đờ!
“A!”
Anh giật mình hét ầm lên, toàn bộ tóc gáy trên người đều dựng đứng!
Hai mắt trợn trừng như sắp lồi ra!
Không biết từ lúc nào trước mặt anh đã xuất hiện một bóng người cao lớn!
Đối phương mặc toàn đồ đen, cơ thể vô cùng cường tráng!
Đội một cái mũ đen sì che kín cả khuôn mặt, khiến anh không thể nhìn thấy gì!
Sát thủ sao?
Sau khi lấy lại tinh thần, trái tim anh lập tức run lên!
Long Tam vẫn đang chờ ở cổng, chắc chắn không thể vào kịp!
Trong giây phút nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, anh cắn răng tung đấm tấn công vào ngực đối phương!
Bốp!
Tiếng va đập trầm đục vang lên.
Cảm giác đau đớn bén nhọn từ nắm tay lan ra toàn thân!
Hự!
Trương Minh Vũ hít một hơi khí lạnh, vội vàng lùi ra sau!
Đến khi nhìn lên, anh bàng hoàng phát hiện cái người trước mặt chỉ khẽ lắc lư một cái!
Lắc lư?
Hả?
Anh ngơ ngác tại chỗ.