Trương Minh Vũ bị doạ choáng váng, ánh mắt mờ mịt.
Sau khi anh mở túi ra mới phát hiện bên trong có bốn thứ giống như bao cát.
Không quá lớn, nhưng lại cực kỳ nặng!
Giọng nói thản nhiên của Long Tam vang lên: “Cậu buộc chúng vào cổ tay và cổ chân đi. Trong đó đựng một dạng kim loại đặc biệt, mỗi cái nặng ba mươi cân”.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.
Bốn cái… là một trăm hai mươi cân!
Buột lên rồi… còn cử động nổi sao?
Anh trầm ngâm hồi lâu rồi vẫn phải buộc bốn thứ đó lên tay chân mình.
Đứng dậy đã vô cùng khó khăn!
“Thế nội dung huấn luyện của tôi là gì?”, anh ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi.
Long Tam chỉ vào hình nộm cười đáp: “Đánh nó”.
Ánh mắt anh chậm rãi di chuyển theo tay anh ta, cuối cùng dừng lại trên người hình nộm kia…
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt dại ra!
Vừa rồi mới đấm một cái mà anh đã cảm thấy như đang đấm vào cục sắt!
Long Tam thản nhiên nói: “Bài huấn huyện này của cậu chia thành chín cấp bậc. Có thể đánh hình nộm nghiêng mười độ là đạt cấp bậc đầu tiên”.
“Khi nào đạt tới cấp chín thì coi như cậu huấn luyện thành công”.
Hai mắt anh ngày càng trợn trừng.
Vừa rồi anh dồn hết sức bình sinh đấm một cú mới khiến cái hình nộm kia lắc lư một tí. Bây giờ đeo lên người thêm một trăm hai mươi cân…
Sau một hồi trầm ngâm, anh mới đứng dậy lò dò cất bước về phía hình nộm.
Anh dồn hết sức lực trong người hung hăng đấm vào hình nộm cứng như sắt kia!
Keng!
Tiếng động lần này lại càng chói tai hơn!
Cơn đau tê tái từ bàn tay lại truyền tới khiến anh có cảm giác như toàn bộ cánh tay đều bị tê liệt!
Lần này hình nộm còn chẳng nhúc nhích tí nào!
Anh quay ngoắt lại, bực bội nói: “Anh đang chơi tôi đấy à? Sao có thể đánh ngã cái thứ này được?”
Long Tam chẳng thèm lên tiếng, ung dung sải bước đi tới trước hình nộm.
Đột nhiên anh ta tung đấm!
Bịch!
Tiếng va chạm trầm đục lại vang lên!
Hình nộm lập tức đổ rạp xuống sàn nhà! Sau đó lại bật ngửa về vị trí ban đầu với tốc độ nhanh như tia chớp!
Nó lắc lư mấy vòng liên tiếp mới chậm rãi đứng vững lại được.
Trương Minh Vũ khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm, cả kinh thốt lên: “Đúng là… quái vật ngoài đời thực!”
Đây mà là sức lực của con người à?