Hự!
Nghe thấy thế, mọi người đồng loạt hít một hơi khí lạnh!
Trương Minh Vũ… đúng là rất dám nói!
Triệu Khoát tức nổ phổi, giận dữ gào lên: “Trương Minh Vũ! Mày câm miệng lại cho tao! Tao nói thế bao giờ hả?”
Trương Minh Vũ!
Nghe thấy cái tên này, Điềm Điềm đột nhiên run lẩy bẩy!
Đúng là cậu ấy rồi!
Ngay sau đó, cô ấy mỉm cười ngọt ngào nói: “Nhưng mà tôi đói rồi. Nếu không có anh ấy mời bữa… tôi đi ăn ở chỗ nào được?”
Dứt lời, trong mắt cô ấy loé lên tia dị thường.
Trương Minh Vũ giật mình kinh ngạc.
Tại sao lại nói như vậy?
Chẳng lẽ nghệ sĩ nổi tiếng… còn không trả nổi một bữa ăn sao?
Anh cũng không để bụng, sảng khoái cười đáp: “Cô đói thì tôi mời cô cũng được. Dù sao cũng đừng đi với anh ta!”
Tiếp đó, xung quanh lập tức vang lên tiếng cười nhạo!
Ai cũng trào phúng nhìn về phía anh!
Điên rồi à?
Người ta là sao nữ được giới truyền thông săn đón mà lại phải đi ăn với thằng quỷ nghèo kiết xác như anh hả?
Triệu Khoát cũng giận quá hoá cười, châm chọc nói: “Mày đúng là không có não!”
Trương Minh Vũ cũng chẳng thèm để bụng.
Anh chỉ buột miệng nói vậy mà thôi…
Lâm Kiều Hân mím chặt môi, ánh mắt vẫn đong đầy lo lắng.
Đến tận bây giờ cô vẫn không thể xác định được rốt cuộc Điềm Điềm đang nghĩ gì!
Ngay khi tất cả mọi người đều đang cười nhạo Trương Minh Vũ thì giọng nói ngọt ngào của Điềm Điềm chợt vang lên.
“Cũng được, cậu mời tôi ăn một bữa đi”, giọng nói dịu dàng cực kỳ êm tai.
Cả căn phòng lập tức chìm vào yên lặng!
Ai cũng giật mình ngơ ngác!
Đến khi mọi người kịp phản ứng lại, ánh mắt đều tràn ngập kinh hãi!
Nghe lầm rồi sao?
Điềm Điềm thực sự… muốn đi ăn với Trương Minh Vũ sao?
Anh cũng không khỏi sững sờ, ánh mắt mờ mịt.
Ngôi sao này… thật là tuỵ tiện!
Triệu Khoát cũng sợ ngây người, trợn mắt há hốc mồm lắp bắp nói: “Điềm… Điềm Điềm, cô… cô nói gì đấy? Tôi mới là người mời cô cơ mà, tôi mới là cổ đông của nhà hát lớn Hoa Châu này!”
“Cô…”
Hắn không dám tin vào tai mình, không thể tưởng tượng nổi Điềm Điềm lại có thể nói ra những lời như vậy!
Điềm Điềm lập tức ngừng cười, thản nhiên nói: “Tôi biết”.
“Thế…”