*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chẳng bao lâu sau, chừng sáu bảy nhân viên phục vụ của tầng một nhanh chóng chạy tới, chia camera vào chính giữa.
Lý Đình Đình cau mày, kiêu căng ra lệnh: “Tắt hết điện thoại của các người đi ngay cho tôi! Ai cho phép các người quay tôi? Các người đang vi phạm quyền riêng tư của người nổi tiếng đấy biết không hả?”
Giọng nói vô cùng chanh chua!
Trương Minh Vũ lại càng cảm thấy bất đắc dĩ.
Không ngờ loại người như cô ta vẫn có thể trở thành ngôi sao khiến nhiều người theo đuổi!
Ngôi sao thời nay… không có tiêu chuẩn vậy sao?
Trương Minh Vũ cũng chẳng có tâm trạng để ý tới mấy chuyện này.
Trong mắt anh, ngôi sao gì đó cũng chẳng xinh đẹp bằng một phần mười Lâm Kiều Hân.
Quan trọng nhất là không được để khách sạn bị bôi nhọ.
Anh bước lên một bước, mỉm cười lên tiếng: “Yên tâm, chúng tôi không có hứng thú với cô”.
Hự!
Nghe anh nói vậy, một tràng tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía anh!
Ai cũng không thể tin nổi anh lại dám nói ra lời này!
Lý Đình Đình cũng ngơ ngác, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi!
Với thân phận của cô ta, trước giờ đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Đi tới đâu cũng được mọi người ủng hộ.
“Anh… anh nói… nói hươu nói vượn! Camera sắp chĩa vào thẳng mặt tôi rồi, không quay tôi thì quay ai?”
Lý Đình Đình giận dữ gào ầm lên.
Anh chỉ khinh khỉnh nói: “Này cô, các nhân viên đều đang đứng sau lưng cô. Ở đằng sau còn chĩa được vào mặt cô cơ à…”
“Mặt cô ở sau lưng hả?”
Anh vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức dời xuống phía dưới người cô ta một chút!
Hự!
Đỉnh!
Không ít người đều lộ vẻ mặt khiếp sợ!
Không ngờ đến cả lời này mà anh cũng dám nói.
Đám fan hâm mộ của Lý Đình Đình tỏ vẻ bức xúc giận dữ!
Ai cũng căm hận nhìn anh như muốn cắn xé anh thành trăm mảnh!
Hà Gia Hoa híp mắt lại, lòng thầm tính toán.
“Anh… anh…”
Cô ta bị chọc giận không nói ra lời, lửa giận trong mắt cháy hừng hực như sắp toé a!
Trương Minh Vũ cũng không nóng nảy, chỉ cười hỏi: “À phải rồi, không biết hai người ăn phải món nào mà khiến hai người cảm thấy khó ăn tới mức phải bôi nhọ danh dự của khách sạn Hồng Thái như vậy?”
Nói rồi anh liếc mắt nhìn Lý Đình Đình, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Cô ta đập bàn đứng bật dậy, nổi trận lôi đình quát tháo: “Ý anh là gì? Một cái khách sạn rách nát mà tôi còn phải cố ý bôi nhọ hả?”
“Chắc anh biết rõ thân phận của tôi chứ!”
Anh bật cười lắc đầu đáp: “Xin lỗi, tôi chưa nghe thấy bao giờ”.
“Anh…”
Hắn vội vàng đứng dậy cười giả lả: “Trương Minh Vũ à, anh không có chút khí khái nào hả?”
“Lỡ như là do đầu bếp phạm lỗi trong lúc nấu ăn thì sao?”
“Anh cứ thừa nhận đi. Chuyện này mà làm ầm ĩ lên thì không tốt với khách sạn của anh đâu”.
Anh cười lạnh chất vấn: “Chẳng lẽ mấy tên phóng viên anh dẫn tới kia sẽ không công khai chuyện các anh sỉ nhục khách sạn Hồng Thái ra ngoài sao?”
Trên mặt Hà Gia Hoa lập tức hiện lên vẻ xấu hổ.
Hắn không ngờ anh lại phát hiện ra được!
Hắn nheo mắt lại, lạnh lùng lên tiếng: “Nếu anh đã thấy rồi thì anh muốn giải quyết thế nào?”
Chứng cứ đã nắm trong tay, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành mỹ mãn rồi!