Vương Long gầm lên: "Ông đây nói mấy người không nghe thấy hả? Mau đuổi họ đi!"
Ánh mắt sùng bái của người phụ nữ càng rõ hơn!
Vương Long vô cùng kiêu ngạo!
Đội trưởng đội bảo vệ không dám nhìn Trương Minh Vũ, anh ta lạnh lùng đáp: "Xin lỗi, các vị đây là khách quý của chúng tôi, mấy người không có quyền đuổi họ đi".
"Ông chủ Vương còn có chuyện gì nữa không? Không có thì chúng tôi đi đây".
Hít!
Vừa dứt lời, tiếng hít sâu vang lên!
Chuyện... gì thế này?
Bảo vệ điên rồi à?
Vương Long sững sờ, ánh mắt mờ mịt!
Một giây sau, Vương Long nổi giận đùng đùng!
Một tên bảo vệ mà dám cãi lại ông ta à?
Vương Long đập bàn đứng dậy, mắng: "Mẹ kiếp! Mẹ nó chứ mày không biết ông đây là anh em với anh Long của bọn mày sao?"
"Không nghe rõ lời tao nói à? Có tin bây giờ tao gọi anh Long đến không?"
Mọi người đều biết, bảo vệ của hộp đêm Dạ Sắc đều là người của anh Long!
Hai người phụ nữ nghe thấy vậy mắt liền phát sáng!
Anh Long!
Là truyền kỳ đó!
Nhưng bảo vệ vẫn lạnh lùng đáp: "Xin lỗi, đây là khách quý của chúng tôi".
Đùa à!
Anh Long đang ở ngoài đấy ạ!
Nhưng mọi người thì sững sờ, mặt ai cũng hoang mang!
Tên... bảo vệ này bị ngu à?
Vì một đám công nhân mà đắc tội ông chủ Vương?
"Mày..."
Vương Long tức đến mức run rẩy!
Ông ta duỗi tay ra chỉ vào đội trưởng đội bảo vệ, nhưng chẳng nói được gì!
Nhiều người đang nhìn vậy, mặt mũi Vương Long mất hết rồi!
"Được... được lắm!"
Vương Long cười khẩy nói: "Nếu đã vậy thì đừng trách tao không khách khí! Bây giờ tao sẽ gọi điện cho anh Long!"
Nói xong, ông ta liền rút điện thoại ra.
Chuẩn bị gọi điện cho tổng giám đốc!
Dù sao bây giờ ông ta cũng hết cách rồi!
Tuy nhiên đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Mày là ai? Sao tao chưa gặp mày bao giờ?"
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.