Vương Long run rẩy nói: "Anh Long... anh Long, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn..."
"Câm miệng".
Chưa nói xong đã bị anh Long lạnh lùng cắt lời.
Vương Long vội vàng che miệng mình, mắt chỉ còn lại nỗi khiếp sợ!
Anh Long nói tiếp: "Lời cậu Minh Vũ nói, mày đã nghe rõ chưa?"
Cậu Minh Vũ...
Ực!
Vương Long khó khăn nuốt nước bọt, vội vàng đồng ý: "Nghe rõ rồi... nghe rõ rồi! Tôi đưa tiền đây! Tôi đưa tiền đây!"
Nói xong, ông ta liền rút thẻ ngân hàng ra, sợ hãi nói: "Mật mã là 666888, trong đây là tiền lương của các anh em!"
"Tôi... đã chuẩn bị xong từ lâu rồi! Chỉ là... chỉ là chưa có cơ hội đưa thôi..."
Nói xong, ông ta liền cười xòa nhìn Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ cười nói: "Qua lấy đi".
"Vâng!"
Đại Quân vội vàng cung kính đáp lời!
Kích động đến mức cả người run rẩy!
Anh ta sải bước, lấy tấm thẻ ngân hàng trong tay Vương Long!
Vương Long tiếp tục cười nói: "Lấy nhiều một chút, coi như là... tiền lãi của các anh em..."
Cho dù nói vậy, Vương Long vẫn cảm thấy đau lòng!
Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy thì cảm ơn nhé".
Nói xong liền nói với Hàn Thất Thất: "Giao tên đó cho cô xử lý đấy".
Mắt Hàn Thất Thất sáng lên, cô ta cười nói: "Đám người này đáng ghét như vậy, không bằng để bọn họ làm nhân viên quét dọn của hộp đêm đi".
"Mau đi dọn bồn cầu đi!"
Á?
Vừa dứt lời, mọi người lập tức trợn tròn mắt!
Mạch não của cô chủ nhà họ Hàn này... có vẻ hơi kỳ nhỉ?
Trương Minh Vũ không kìm được lắc đầu.
Anh Long lạnh lùng nói: "Bọn mày nghe rõ chưa?"
Mặt Vương Long và mấy người khác lộ vẻ khó chịu!
Nhưng không dám cãi lời!
“Nghe rõ rồi... nghe rõ rồi ạ!"
Vương Long vội vàng gật đầu đồng ý.
Chuyện đã được giải quyết xong rồi, Trương Minh Vũ không có hứng ở lại đây nữa.
"Chúng ta đi thôi".
Sau khi nói xong câu này anh liền đưa mọi người rời khỏi hộp đêm.
Ánh mắt của những người khác vẫn dán chặt lên người anh!
Trong mắt họ tràn ngập sự khiếp sợ.
Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất đi theo sau.