Nhưng Trương Minh Vũ vẫn nhìn chằm chằm về phía Thái Minh Hạo!
Lâm Kiều Hân sững sờ.
Trương Minh Vũ... sợ đến ngẩn người sao?
Tuy nhiên đúng lúc đó, Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Giao mấy tên này cho anh đấy".
Ừm?
Mọi người đều sững sờ!
Nhưng ngay sau đó một bóng người mặc đồ đen xuất hiện giữa đám đông!
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên!
Người đàn ông vừa nói câu kia bị đánh bay!
Cơ thể va phải ba bốn tên khác!
Hít!
Tiếng hít sâu vang lên!
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn vào bóng người vừa xuất hiện!
Không phải Long Tam thì còn là ai nữa đây?
Trương Minh Vũ nhếch khóe miệng cười khẩy, bước đến chỗ Thái Minh Hạo.
Thái Minh Hạo lạnh lùng nói: "Sững sờ làm gì? Còn không mau ra tay?"
Vừa dứt lời, mười mấy tên đô con cùng phản ứng lại, bọn chúng xông thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ không thèm nhìn, im lặng tiến bước!
Dường như những người đang vây quanh anh không tồn tại vậy!
Từng tên lao đến phía Trương Minh Vũ đều bị Long Tam dễ dàng giải quyết!
Trương Minh Vũ một đường thông thuận không cản trở, cứ dần dần ép sát!
Cái này...
Lâm Kiều Hân trợn mắt khiếp sợ, cô cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Cô lại nhìn về phía Trương Minh Vũ, trong lòng vô cùng phức tạp!
Trương Minh Vũ... đã không còn là Trương Minh Vũ của trước kia nữa...
Nụ cười trên khóe miệng Thái Minh Hạo và Triệu Thiên An cứng đờ.
Trương Minh Vũ không ngừng lại gần, trong lòng bọn họ dâng lên một nỗi sợ vô hình!
Quan trọng nhất là... người của họ đều ngã gục!
Cái này...
Thái Minh Hạo kinh ngạc.
Triệu Thiên An cũng sững sờ!
Trương Minh Vũ mỉm cười, im lặng lại gần!
Thái Minh Hạo đứng dậy, tức giận nói: "Mày... mày muốn làm cái gì? Mẹ nó mày biết tao là ai không?"
Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ từ từ dừng bước.
Thái Minh Hạo kiêu ngạo nói: "Tao là thái tử của Tạo Mộng..."
"Bốp!"
Tiếng bốp đã cắt đứt lời nói của Thái Minh Hạo!
Cơ thể Thái Minh Hạo loạng choạng ngã sang bên cạnh! Khuôn mặt trắng nõn in hằn năm đầu ngón tay!