Xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.
Lâm Kiều Hân vẫn đứng ngây người tại đó, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cô lờ mờ cảm thấy,Trương Minh Vũ... đã không phải Trương Minh Vũ trước đây.
...
"Em trai hư này, em vừa gọi gì thế hả?"
Trên xe, Hạ Hâm Điềm tỏ vẻ hung dữ hỏi, bàn tay nhỏ xinh đã véo mạnh vào hông Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ đau đến nhe răng trợn mắt, cười cười như xin tha: "Ôi chao chị hai thân yêu, đấy chẳng phải là tại không muốn để cô ấy biết về mối quan hệ giữa chúng ta đó sao..."
"Hừ!"
Bấy giờ Hạ Hâm Điềm mới rút tay về.
Trương Minh Vũ thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Cái khác không nói, nhưng véo ở đó đau thật đấy!
Hạ Hâm Điềm rầm rì nói: "Chị hai vừa tới đã bị em lợi dụng, thế lúc nào mới chuẩn bị cho chị hai em một niềm vui bất ngờ đấy?"
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Không hiểu vì sao, anh dường như ngửi thấy bầu không khí trong xe thoảng mùi chua lè.
Trương Minh Vũ vội vã cười nói: "Ai da chị hai à, thân phận của chị như bây giờ mà muốn em tặng chị một bất ngờ thì khó quá, chịu khó đợi đến khi em trai chị có đủ thực lực đi mà!"
Bấy giờ Hạ Hâm Điềm mới nở nụ cười tươi tắn, hừ nhẹ: "Coi như em còn chút lương tâm".
"Nhưng việc tạo bất ngờ cho chị thì có liên quan gì đến thực lực của em, đâu nhất định phải có nhiều tiền mới có thể tạo bất ngờ cho chị".
Trương Minh Vũ cười bảo: "Chuyện này không giống, nếu là niềm vui bất ngờ thì nhất định phải là thứ chị hai cần".
"Hiện giờ những thứ chị hai cần, em còn chưa có năng lực lấy cho chị".
Hạ Hâm Điềm đảo mắt, nói: "Vậy được rồi, tạm tha thứ cho em, em phải mau chóng tăng cao thực lực, chị hai em còn đang chờ bất ngờ em tặng chị đấy".
"Được".
Trương Minh Vũ nhanh nhẹn nhận lời.
Chỉ lát sau, xe đã dừng trước cửa biệt thự.
Trương Minh Vũ và Hạ Hâm Điềm xuống xe, thong thả đi vào biệt thự.
Sau khi vào nhà, Hạ Hâm Điềm bắt đầu bận rộn tẩy trang rửa mặt.
Trương Minh Vũ thì tiếp tục rèn luyện.
Người kim loại này khiến lòng anh cũng dâng lên một khát khao chinh phục.
Luyện tập hai ngày, anh đã thu được chút thành quả.
Oành oành!
Những âm thanh trầm đục liên tục vang lên trong biệt thự.
Từ trong phòng tắm, Hạ Hâm Điềm chầm chậm ló đầu ra, đôi mắt tuyệt đẹp chăm chú gắn chặt lấy bóng dáng Trương Minh Vũ.
Ánh mắt cô ấy đầy nỗi xót xa thương tiếc.
"Em à, đừng trách các chị nhẫn tâm, đây là... chuyện em cần phải làm".
Hạ Hâm Điềm lặng lẽ thở dài một tiếng rồi quay lại phòng tắm.
Trong phòng, tiếng đánh đấm trầm đục vẫn vang lên không dứt.