May sao, trong tình cảnh mành chỉ treo chuông, anh vẫn kịp uốn người, né được đòn tấn công này.
Thành công né đòn, Trương Minh Vũ không chần chừ nữa, bắt đầu đánh trả, anh mạnh mẽ vung một quyền nện về phía người phụ nữ kia.
Một người phụ nữ mà lại thích chơi châm như vậy, nhất định sức lực chính là điểm yếu của cô ta!
Đòn này,Trương Minh Vũ dốc hết toàn lực.
Đi chết đi!
Khí thế trong anh cũng đã tăng tới cực hạn.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, Trương Minh Vũ đột nhiên phát hiện tay trái người phụ nữ kia cũng có một cây châm thép.
Cây châm đó đang đâm thẳng về phía nắm tay anh.
Mẹ kiếp!
Trương Minh Vũ tức giận mắng một tiếng trong lòng, sau đó vội vàng thu nắm tay lại.
Đồng thời, chân anh cũng dồn lực đẩy, thân mình cấp tốc lùi lại phía sau.
Khoảng cách giữa hai người lại một lần nữa được kéo giãn.
Phù!
Trương Minh Vũ hổn hển thở ra mấy hơi.
Thật quá kích thích!
Chỉ sau mấy tích tắc đối mặt ngắn ngủi, Trương Minh Vũ đã cảm thấy toàn thân rã rời.
Nhưng người phụ nữ kia vẫn không hề có dấu hiệu mất sức, hơi thở cũng chưa từng rối loạn.
Chênh lệch đã lộ rõ!
Trương Minh Vũ bắt đầu điều chỉnh hô hấp, ánh mắt lần nữa gắn chặt lấy mục tiêu.
Lâm Kiều Hân trốn sau cửa ngó xem, cô lo lắng đến độ toát mồ hôi.
Nhưng lúc này, cô không giúp được gì cho anh.
Vèo!
Lại có tiếng vật gì xé gió lao tới!
Con ngươi Trương Minh Vũ co rút lại, thân thể một lần nữa lách đi né tránh, thoát khỏi sự tấn công của cây châm thép.
Lần này, tư thế tránh né của anh không quá chật vật như trước nữa.
Khi anh vừa đứng vững, người phụ nữ kia đã xông tới trước mặt.
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, lại một lần nữa lao lên, vung một quyền đánh thẳng về phía mặt cô ta.
Tia sáng lạnh lại lóe lên!
Quả nhiên!
Nắm đấm của Trương Minh Vũ lại một lần nữa đối mặt với một mũi châm thép bén nhọn.
Trương Minh Vũ đành phải dồn sức gắng gượng bẻ ngoặt phương hướng của nắm tay, tránh né mũi châm.
Nhưng cứ thế này thì không ổn.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, lòng càng ngày càng lo lắng.
Thể lực của anh đã sắp không trụ nổi nữa.
Nhìn sang người phụ nữ kia, lại nhìn mũi châm sắc bén, đáy mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên.
Thừa dịp người phụ nữ kia thu châm lại, Trương Minh Vũ một lần nữa xông ra.
Còn dám phản kích à?
Ánh mắt người phụ nữ nọ hiện lên một tia bất ngờ.
Nhưng điều Trương Minh Vũ muốn đúng là sự bất ngờ này.
Anh vung nắm tay đánh ra một quyền.
Thân thể anh cũng lao nhanh tới.
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, nắm tay siết đến độ trắng bệch cả khớp.
Ánh mắt cô tràn đầy lo âu nhìn từng cử động của Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ làm thế... có khác nào tự tìm cái chết?