Ngay sau đó, anh dứt khoát quay người trèo lên xe.
Ánh mắt lạnh như băng của Lâm Kiều Hân xuất hiện một tia phức tạp.
Anh càng như vậy, cô càng cảm thấy áy náy.
Long Tam và Long Thất cũng lên xe.
Lý Phượng Cầm đang định leo lên lại bị cô ngăn cản.
Tiếp đó, cô vươn đôi chân dài lên trước ngồi vào vị trí bên cạnh anh.
Thấy thế, bà ta lại càng nổi giận đùng đùng.
Thế nhưng bà ta hiểu rõ tính cách của cô, biết nếu cô đã quyết tâm thì không thể thay đổi gì được.
Haiz.
Bà ta lặng lẽ thở dài thườn thườn rồi ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
Chiếc xe nhanh chóng nổ máy rời đi.
Long Tam đưa Lý Phượng Cầm đến nhà chính của nhà họ Lâm.
Sau khi xuống xe, bà ta còn định dặn dò thêm vài câu. Nào ngờ, Long Tam không thèm cho bà ta cơ hội mà lái xe phi thẳng ra ngoài.
Cửa còn chưa đóng lại!
Bà ta nhìn theo hướng xe rời đi, căm hận nghiến răng nghiến lợi!
“Trương Minh Vũ, mày cứ chờ đấy!”
“Ngày tổ chức mừn thọ sẽ là ngày hai đứa phải ly hôn!”
Bà ta gằn giọng rít lên!
Bà ta tin rằng mọi nguy hiểm đều là do anh gây ra!
Đã không làm được trò trống gì còn dẫn tới bao nhiêu nguy hiểm như vậy!
Ai thèm vào loại con rể như thế này?
Uỳnh!
Lâm Kiều Hân đóng cửa xe lại, chậm rãi di chuyển chỗ ngồi.
Trương Minh Vũ vẫn còn đang phiền não, cũng chẳng muốn nhiều lời.
Long Tam vẫn tiếp tục lái xe.
Cô bắt đầu nổi lòng tò mò.
Cô rất muốn biết rốt cuộc trong khoảng thời gian này anh đã sống ở đâu.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe chậm rãi đỗ lại trước cổng một căn biệt thự.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cùng bước xuống xe.
Thấy cảnh tượng trước mặt, cô không khỏi sửng sốt.
Đây không phải là công viên sao?
Cô liếc mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện ngoại trừ căn biệt thự sang trọng trước mắt thì chẳng còn thứ gì khác.
Cô ngơ ngác hỏi: “Tối mịt thế này rồi… còn đi dạo công viên làm gì?”
Anh ngẩn người nhìn cô, khẽ đáp: “Không, chúng ta đang về nhà mà”.
Cô lại càng thấy mờ mịt: “Về nhà? Nhà đâu?”
Anh chỉ vào căn biệt thự phía trước rồi đáp: “Đây chứ đâu”.
Cô đưa mắt nhìn theo hướng anh chỉ, ánh mắt quét tới căn biệt thự nọ.
Ngay sau đó, cô giật mình kinh hãi.
“Căn biệt thự này sao?”, cô trợn mắt há hốc mồm thốt lên.
Anh gật đầu cười đáp: “Đúng rồi”.
Trước khi về đến nơi anh đã nghĩ ra cái cớ để qua mặt cô.
Lâm Kiều Hân mắt tròn mắt dẹt nhìn anh.
Anh cũng bật cười nói: “Căn biệt thự này không phải của tôi đâu, người khác cho tôi ở nhờ đấy”.
Bấy giờ, cô mới khẽ gật đầu.
Thế nhưng trong lòng cô vẫn chưa hết kinh ngạc!
Phải là người có địa vị như thế nào mới sở hữu được căn biệt thự sang trọng như vậy ở vị trí đắc địa thế này?
Cô không ngờ anh lại quen được người có máu mặt như vậy.