Bầu không khí rất vui vẻ.
Hạ Hâm Điềm kiêu căng nói: "Thì thôi, nới điều kiện cho em chút vậy, ai bảo em là em trai xấu tính của chị cơ!"
Trương Minh Vũ cười cười, vội vàng hỏi: "Điều kiện gì ạ?"
Hạ Hâm Điềm nở nụ cười thần bí, ngoéo tay, nói: "Em qua đây, chị nói cho nghe".
Điều kiện gì mà còn thần bí như vậy?
Trương Minh Vũ hơi ngẩn ra, nhưng vẫn chậm rãi vươn người sang, nghiêng tai lắng nghe.
Lòng anh đã bắt đầu hưng phấn lên.
Điều khiến Hạ Hâm Điềm cũng phải kích động như thế, nhất định là một chuyện rất tốt rồi.
Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, bỗng nhận thấy đầu mình bị hai bàn tay giữ chặt.
Trương Minh Vũ cả kinh.
Ngay sau đó, một đôi môi mềm mại ấn lên mặt anh.
Còn ấn rất mạnh nữa!
Gì thế...
Trương Minh Vũ mở to mắt nhìn, lòng dâng lên một cảm giác kì lạ không sao nói được.
"Chụt!"
Hạ Hâm Điềm còn cố tình phát ra một âm thanh, sau đó mới hài lòng buông tay.
Cô ấy nở một nụ cười đắc ý với anh.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, lòng hốt hoảng.
Đây chính là điều kiện để lấy tin tốt?
Khi anh ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của Hạ Hâm Điềm.
Sắc mặt cô ấy cũng vô cùng đắc ý.
Mình vừa mới... bị cưỡng hôn!
Trương Minh Vũ trợn mắt hác hốc mồm, trầm ngâm hồi lâu vẫn chẳng nói được lời nào.
Vẻ mặt của Hạ Hâm Điềm lại tràn đầy đắc ý. Cô ấy nở nụ cười xấu xa.
Ừng ực!
Anh lại gian nan nuốt nước bọt, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Một lúc lâu sau, anh mới buồn bực lên tiếng: “Sao chị lại đánh lén…”
“Thôi thì hôn cũng hôn xong rồi, chị muốn nói gì thì nói đi”.
Nghe anh nói vậy, cô ấy lại lộ ra vẻ mặt không vui, kiêu ngạo hừ một tiếng.
“Người muốn hôn chị có thể xếp hàng vòng quanh Trái Đất ba vòng đấy!”
“Thế mà em lại làm như hôn chị là chuyện gì ấm ức lắm không bằng”.
Anh nghĩ lại, dường như cô ấy nói cũng có lý…
Cô ấy bĩu môi cất giọng nói: “Được rồi, nói cho em biết vậy. Ngày kia là mừng thọ của ông cụ nhà họ Lâm. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chị ba và chị tư của em cũng sẽ trở về”.
Nói rồi cô ấy khoanh tay trước ngực ngồi tựa lưng vào sofa trưng ra vẻ mặt khó chịu.
Anh sửng sốt!
Ngay sau đó, anh trợn tròn mắt, mừng rỡ hỏi ngược lại: “Thật sao?”
Hạ Hâm Điềm khẽ nhướng mày, khoé môi dần cong lên!
Trông bộ dạng này của anh!