Chẳng bao lâu sau, chiếc xe chậm rãi đỗ lại trước cổng khách sạn Hồng Thái.
Anh xuống xe rồi đi thẳng vào bên trong.
Khách hàng vẫn đông đúc như thường lệ.
Lúc này anh cũng đã yên tâm hơn rất nhiều, hiện giờ việc kinh doanh khách sạn Hồng Thái đã được coi như ổn định rồi.
Anh không cần lo lắng gì nữa, chỉ cần lặng lẽ chờ tới ngày khai trương cơ sở mới là được.
Anh nhìn quanh một vòng, cảm thấy khá hài lòng.
Thế là anh quyết định vào thang máy đi lên phòng làm việc.
Anh vừa đẩy cửa bước vào, Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam lập tức đồng loạt quay đầu lại.
“Anh tới rồi”, Vương Vũ Nam vui vẻ reo lên.
Anh bật cười gật đầu đáp lại.
Hàn Thất Thất tỏ vẻ giận dữ trách móc: “Tôi cứ tưởng anh định đem con bỏ chợ rồi cơ đấy”.
Anh lúng túng đáp: “Không thể nào. Tại hai ngày nay tôi đang bận chút việc”.
Nói rồi, anh đi tới ghế ngồi của mình.
Hàn Thất Thất bĩu môi, cũng không nói gì thêm. Thế nhưng trong mắt cô ta lại loé lên tia sáng dị thường.
Anh thoáng bắt gặt ánh mắt ấy, trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Vương Vũ Nam nhanh nhẹn nộp lại cho anh tài liệu về tình hình kinh doanh gần đây.
Anh chỉ xem qua một chút. Anh rất tin tưởng cô ấy nên cũng không kiểm tra kỹ càng.
Sau khi xem xong tài liệu, chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Anh lấy ra xem thử, nhìn thấy một dãy số lạ.
Đây là…
Anh cau mày, khẽ ấn vào nút nghe máy.
Đầu dây bên kia lập tức vang lên một giọng nói lanh lảnh: “Có tin tốt cho anh đây!”
Trương Minh Vũ không khỏi giật nảy mình.
Trần Thắng Nam?
Anh nở nụ cười lên tiếng hỏi: “Tin tốt gì thế?”
Cô ta kích động hô lên: “Nếu không có gì thay đổi thì trong vòng một tuần nữa nhà họ Dịch sẽ bị xoá sổ”.
Hự!
Cho dù anh đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn không kìm được hít một hơi khí lạnh!
Nhanh như vậy sao?
Anh trợn tròn mắt, khó tin hỏi lại: “Sao cô… làm được vậy?”
Giọng nói đắc ý của Trần Thắng Nam vang lên: “Nếu anh rảnh rỗi có thể tới xem một chút. Còn một vài việc cần anh quyết định đấy”.
Anh hơi nhướng mày, nội tâm dần trở nên hưng phấn.
Trần Thắng Nam… tài giỏi tới vậy sao?
“Được, tôi sẽ qua đó ngay”, anh sảng khoái đồng ý.
Dù sao hiện giờ cũng chẳng có gì để làm…
Anh nhanh chóng cúp máy.
Khoé miệng anh vô thức cong lên, sự phấn khích trong lòng lại càng tăng thêm!
Vương Vũ Nam kinh ngạc hỏi: “Anh lại định đi đâu à?”
Anh cười đáp: “Đúng vậy. Có chút việc cần làm”.