Trương Minh Vũ nhăn mày suy tư.
Hàn Thiên Hoa nặng nề nói: "Các vị ở đây đều là những chuyên gia tài năng bậc nhất của khoa tim mạch, chẳng lẽ... không ai có cách nào khác sao?"
Lý Bá Tường thở dài.
Một ông cụ hói đầu đứng lên, nghiêm nghị nói: "Ông Hàn, tôi xin nói thẳng, bà nhà có thể sống đến bây giờ đã là một kì tích rồi, hiện bệnh tình đã đến thời kì cuối..."
"Trừ khi thần y Thanh Duyệt đích thân tới, bằng không..."
Trương Minh Vũ sửng sốt cả người.
Lại là thần y Thanh Duyệt?
Chị tư giỏi đến vậy sao?
Hàn Thiên Hoa kích động hỏi: "Thần y Thanh Duyệt? Xin hỏi có thể tìm cô ấy ở đâu?"
Mấy ông cụ đều lắc đầu, thở dài.
Thần y...
Đám phàm phu tục tử bọn họ thì làm gì có cơ hội tiếp xúc?
Trương Minh Vũ muốn nói gì đó, nhưng nghĩ cẩn thận lại, cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Hiện Liễu Thanh Duyệt ở đâu, anh còn chưa biết.
Nếu chẳng may đã nhận lời mà Liễu Thanh Duyệt lại không về được...
Trầm ngâm một lát, Trương Minh Vũ quay đầu ra khỏi phòng khách.
Không ai để ý đến hành vi khác thường của anh.
Ra ngoài, Trương Minh Vũ tìm một góc nhỏ, bấm số điện thoại của Liễu Thanh Duyệt.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nói dễ nghe vang lên: "Em trai thối, nhớ chị rồi?"
Trương Minh Vũ không kìm lòng được, bèn nở một nụ cười vui vẻ.
Có mấy người chị gái, thật là tốt...
Trương Minh Vũ cười bảo: "Lúc nào cũng nhớ chị mà chị tư, bao giờ chị mới về được?"
Liễu Thanh Duyệtkhông vui, nói thẳng: "Thôi đi, em là thế nào chị còn không biết chắc, có chuyện gì thì nói nhanh lên, chị tư em còn đang bận đấy".
Trương Minh Vũ ngẩn ra, ngại ngùng nói: "Hì hì... Vậy em nói luôn nhé, chị tư có biết chứng suy tim bẩm sinh không?"
Liễu Thanh Duyệt sẵng giọng: "Mau nói đi, em còn biết, chẳng lẽ chị em lại không biết?"
Trương Minh Vũ vui mừng, tiếp tục nói: "Có người mắc chứng bệnh này, hình như đã đến thời kì cuối, hiện tại đã hôn mê".
"Bác sĩ nói hiện giờ không thể tùy tiện làm bệnh nhân bị kinh động, còn nói phải tìm cách khiến bệnh nhân mau chóng tỉnh lại".
"Vậy thì phải làm sao bây giờ?"
Liễu Thanh Duyệt trầm ngâm một lát rồi nói: "Quả thật cũng có người đồn như thế, nhưng cho tới nay chị chưa từng thấy nếu bị kinh động sẽ như thế nào".
Trương Minh Vũ nôn nóng, vội vàng hỏi: "... Chị có thể chữa được không?"
Liễu Thanh Duyệt thản nhiên đáp: "Được chứ".
Hử?
Thản nhiên như vậy luôn?
Trương Minh Vũ lập tức vui mừng quá đỗi.
Nhưng anh còn chưa kịp nói gì thêm, Liễu Thanh Duyệt đã tiếp tục: "Có điều, đợi đến khi chị tới được, có khi người bệnh đã thối ra rồi ấy, hiện giờ chị không về được đâu".
Khóe miệng Trương Minh Vũ lập tức giật giật mấy cái, anh nói: "Vậy bây giờ phải làm thế nào ạ? Chị tư, chị giúp một chút đi mà".
Liễu Thanh Duyệt bất mãn nói: "Được rồi được rồi, đứa em hư đốn này, chị chưa từng thấy em quan tâm chị như vậy đâu đấy".
"Thế này đi, chị dạy em tìm một huyệt vị, sau đó em kiếm cây châm bạc đâm vào, như thế bệnh nhân sẽ tỉnh".
"Sau khi tỉnh lại, nếu bệnh không tái phát thì hẳn còn có thể kéo dài được một thời gian, còn lại đợi chị về hẵng nói tiếp đi".